t người phụ nữ. Mỗi lần nhìn thấy cô là anh lại nhìn thấy sự thay đổi của cô, đó là sự trưởng thành vì một người đàn ông khác, đối với anh điều này thật tàn nhẫn. Anh hôn cô, nhưng chỉ chạm được vào không khí.
Lôi Vận Trình ngoảnh mặt tránh né nụ hôn của Lục Tự: “Ngay từ đầu tôi đã nói với anh rằng tôi với anh không thể nào có tình cảm gì khác, đừng phí thời gian và công sức ở tôi nữa, nhưng anh đâu có nghe!”
- Chẳng phải ngay từ đầu Phong Ấn cũng bảo em đừng có thích nó nữa hay sao? – Lục Tự bình tĩnh hỏi vặn cô, quay mặt cô lại: “Chúng ta là cùng một loại người, không dễ dàng bỏ cuộc!”
Lục Tự lại cuối đầu chạm vào môi cô, nhưng chỉ chạm một cái lại rời xa, cọ cọ vào mặt cô: “Lôi Vận Trình, em có biết lúc em chịu khổ chịu sở, tập luyện vất vả vì cậu ta thì cậu ta đang làm gì không? Cậu ta ở bên cạnh Hạ Viêm Lương!”
- Thế thì đã sao? – Lôi Vận Trình có vẻ bực bội, những lời Lục Tự nói như đang bóc trần cô, khiến cho cô cảm thấy vô cùng nhục nhã.
- Đừng có nói với anh rằng em tin tưởng giữa hai người họ là trong sạch, đàn ông không bao giờ để tâm đến chuyện lại quan hệ với bạn gái cũ đâu!
Lôi Vận Trình hít thở thật sâu, cố gắng không tưởng tượng đến cảnh tượng đó: “Cho dù vậy thì đó cũng là chuyện giữa tôi và anh ấy, không liên quan đến anh! Lục Tự, anh tránh xa tôi ra một chút, đừng động vào tôi!”
Sợi dây lí trí của Lục Tự đã bị cắt đứt, anh ta kéo khóa áo khoác của cô, luồn tay vào lớp áo len mỏng của cô, hôn lên làn da cô: “Đừng có ương bướng như thế, cứ coi như chúng ta đều uống say rồi! Em coi anh là cậu ta anh cũng không để tâm đâu!”
- Tôi để tâm! Tôi cũng không phải con điên! – Lôi Vận Trình đâu chịu để kẻ khác làm bừa, cô phản kháng dữ dội: “Tốt nhất anh đừng làm những chuyện khiến tôi phải hận anh!”
- Thế thì cứ coi như anh điên rồi! Anh muốn có em!
Lục Tự mạnh tay cởi khuy quần của cô, bàn tay to luồn vào bên trong, mặc cho cô giãy giụa, bộ dạng của anh ta lúc này khiến Lôi Vận Trình thật sự sợ hãi. Không gian trong xe nhỏ hẹp, cô hoàn toàn bị anh ta khống chế, sức lực không thể nào bằng. Áo khoác của cô đã bị anh ta tháo tung, áo len bị kéo lên cao, làn da cô lộ ra ngòa từng chút một dưới bàn tay của anh ta.
Cô gào thét tên anh ta, nhưng quyết không cầu xin. Trước mặt anh ta, Lôi Vận Trình không bao giờ chịu yếu thế, một lần cũng không. Lục Tự biết như thế này là không đúng, nhưng con người có nhiều lúc rơi vào một cơn lốc xoáy mà không thể thoát thân, không thể dựa vào sức lực của mình để thoát ra. Anh muốn để cô ngăn cản anh, nhưng những lời buột ra miệng chỉ càng khiến cô căm hận và phản kháng mạnh mẽ hơn.
- Trái tim em chưa đủ ác, thực sự muốn chiếm được một người nào đó thì phải không từ thủ đoạn, chứ không phải như em, luôn tạo cho cậu ta có cơ hội làm tổn thương em! – bàn tay Lục Tự vuốt ve eo cô, trượt ra sau lưng cô, những ngón tay nhanh nhẹn cởi khóa áo lót của cô.
- Như thế này thì có lợi gì cho anh nào?
Lục Tự cắn chặt răng, lợi gì ư? Ngoài việc có thể an ủi nỗi nhớ nhung trường kì của anh đối với cô, e rằng chẳng còn gì khác cả. Anh thừa nhận, anh bị câu nói đó của Phong Ấn kích thích, đến mức không thể kiềm chế được bản thân muốn chiếm đoạt cô.
Tại sao lại thế này? Có người chẳng cần làm gì cũng giành được toàn bộ tình cảm của cô, trong khi cho dù anh có làm gì cũng không có được trái tim cô.
Lục Tự xoay người cô, bàn tay to bắt đầu cởi quần của cô. Ánh mắt của Lôi Vận Trình như phát sáng trong đêm: “Lục Tự, mặc dù tôi không thích anh, nhưng xin anh đừng phụ sự tin tưởng của tôi!”
...
Trong xe bỗng chốc trở nên yên tĩnh, Lục Tự đột nhiên dừng tay, mắt nhìn chăm chăm vào người phụ nữ nằm bên dưới mình, chỉ mong có thể nuốt chửng cô vào bụng.
Bàn tay thô bạo siết chặt tay cô từ từ nới lỏng ra. Lôi Vận Trình nín thở rút tay ra, kéo lấy cái áo che đi cơ thể mình.
Cô nhìn Lục Tự bằng ánh mắt cảnh giác, dè chừng từng cử động của anh ta. Lục Tự đợi cô mặc xong quần áo chậm rãi đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc rối bời của cô: “Anh có thể không để tâm đến câu nói đó của em...”
Lôi Vận Trình khựng người, căm ghét gạt tay anh ta ra. Yết hầu Lục Tự lên xuống, nghiến chặt răng, bàn tay siết lại thành nắm đấm, hơi cúi xuống ôm cô vào lòng, gục đầu vào vai cô, hít một hơi thật sâu. Mùi hương nhàn nhạt trên người cô đi vào cơ thể anh ta, giống như liều thuốc độc, nhưng cũng giống một dòng nước mát nuôi dưỡng chồi non tình cảm anh ta dành cho cô.
Anh có thể không để tâm đến câu nói đó của em...
Nếu như anh không yêu em.
Lôi Dật Thành đang chuẩn bị tắm để đi ngủ thì cánh cửa phòng ngủ bị ai đó đá tung ra. Lôi Vận Trình hùng hùng hổ hổ chạy vào, lồng ngực phập phồng, đôi mắt đỏ hoe: “Anh, giúp em xử lí một người! Em đánh không lại hắn!”
Lôi Dật Thành nhướn mày: “Ai thế?”
- Lục Tự!
-... Cậu ta làm sao?
- Hắn ta... – Lôi Vận Trình lấy tay gạt mạnh nước mắt, mấp máy hồi lâu rồi nói: “Không sao, chúc anh ngủ ngon!”
Nói rồi Lôi Vận Trình chạy ào ra ngoài, lúc đang tắm, Lôi Dật Thành đột nhiên ý thức được ra điều gì đó, vội vàng tắt vòi nước rồi đi sang bên phòng Lôi Vận Trình, quả nhiên nhìn thấy đôi mắt cô đỏ hoe: “Em khóc à? Lục Tự bắt nạt em ư?”
- Hứ, hắn dám! – Lôi Vận Trình bực tức nghiến răng trèo trẹo, lau khô nước mắt rồi hỏi: “Em hỏi anh một chuyện này, anh phải thành thực trả lời. Lần anh với chị Tử Du chia tay, trong thời gian hai người chia tay có gặp lại nhau không?”
- Đương nhiên là có, em hỏi gì kì vậy?
- Thế có “chuyện đó” không?
- Chuyện gì? – Lôi Dật Thành không hiểu ý Lôi Vận Trình, mãi đến khi nhìn thấy mặt cô đỏ bừng, nhăn nhó anh mới hiểu ra, ngại ngùng đằng hắng: “Em hỏi chuyện này làm gì?”
- Có hay không?
-... thì có.
Lôi Vận Trình ngồi ngây ra trên giường, thẩn thờ nhìn lên trần nhà: “Đã chia tay rồi mà! Lũ đàn ông toàn là đồ súc sinh!”
Lôi Dật Thành không hiểu làm sao đang yên đang lành mình lại bị mắng như thế, nhưng ngay lập tức hiểu ra chắc cô đang ám chỉ Phong Ấn.
- Tử Du từ lúc sinh ra đã ở bên anh rồi, bọn anh chia tay bao lần kết quả đều như vậy, vẫn là ở bên nhau, đây là chuyện không thể mang ra so sánh với người khác được. Giữa Phong Ấn và Hạ Viêm Lương không hề đơn giản, giả sử hai người họ gương vỡ lại lành, em không thể làm người thứ ba!
Lôi Vận Trình vì mấy câu nói của anh trai mà u uất đến tận khi trời sáng mới thiêm thiếp vào giấc ngủ. Một giờ chiều ngày hôm sau, Lịch Vũ phải lên máy bay quay về. Lôi Vận Trình vội vàng đi ra sân bay. Mọi người đã bắt đầu lên máy bay rồi. Cuối cùng trước khi lên máy bay, Lịch Vũ cũng đợi được cô đến.
- Sao không gọi điện sớm cho tôi? – Lôi Vận Trình có hơi áy náy, cậu ta đến đây là vì cô, thế mà suốt cả tối cô chỉ mãi nghĩ đến chuyện của người khác.
Lịch Vũ cao hơn cô rất nhiều, cô chỉ có cách ngẩng đầu mới nhìn thấy mặt cậu ta. Lịch Vũ cố kiềm chế bản thân để không ôm lấy cô: “Đợi khi nào về trường nhớ thay tôi hỏi thăm Hướng Bắc Ninh nhé!”
Lôi Vận Trình gật đầu: “Còn gì nữa không?”
- Còn nữa... – Lịch Vũ đắm đuối nhìn vào mắt cô, mỉm cười nói: “Không cần phải để tâm đến những điều tôi nói hôm qua đâu. Tôi nói vậy chủ yếu là để cảm ơn cậu, bởi vì cậu tôi mới tiếp tục được ở lại học viện không quân!”