tâm. Lại có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xe ngựa với đàn bà, đi cả quãng đường dài mà mắt ông chỉ nhìn thẳng chứ không hề liếc ngang lần nào) hơn nữa chúng ta cũng đâu thể cứ ở chỗ Chu An Đạt... vì vậy nên mới đến đây!”
- Anh nói dối! Tôi không thể nào...
Lục Tự nhún vai nói: “Anh biết là em sẽ như vậy mà, thôi được rồi, em cứ coi như anh nói dối đi, em chỉ chẳng qua là uống nhiều quá, em nói rằng em không muốn về nên anh dẫn em đến đây, em ngủ trên giường, anh ngủ trên ghế sô pha, chính là như thế, những gì em muống nghe anh đã nói với em hết rồi!”
- Anh nói dối! – cô nghẹn ngào, không thể nào nói tiếp được, vội vàng lao ra khỏi cửa, bắt xe về nhà.
Trên đường về, cô cố nhớ lại những chuyện xảy ra tối qua, cô nhớ mình tự đến chỗ Chu An Đạt, còn nhớ rằng mình uống rượu, nhưng sao có thể uống say được? Kể từ lần uống rượu làm nhỡ chuyện lần trước, cô không bao giờ để cho mình say nữa.
Về đến nhà, Lôi Vận Trình cứ đứng lưỡng lự ở bên ngoài không dám vào, hai bàn tay bịt chặt mặt rồi từ từ khuỵu xuống.
Rầm...
Một tiếng đóng cửa xe rất mạnh vang lên, tiếp theo đó tiếng dép lạo xạo vang lên trên mặt đường.
Lôi Vận Trình ngẩng đầu, chỉ thấy Phong Ấn đang đi về phía cô, vẻ mặt tĩnh lặng như nước nhưng toàn thân đang toát lên vẻ bực bội vô cùng.
Cô nuốt nước bọt, dán mắt nhìn anh: “Phong...”
Phong Ấn đi đến trước mặt cô, kéo cô đứng lên rồi ôm siết lấy cô vào lòng, không cho cô có cơ hội được nói gì, siết chặt cằm cô rồi hôn siết lên môi cô, một nụ hôn cuồng nhiệt.
Thay vì nói là một nụ hôn, nên nói đó là một sự “cắn xé”, nó khiến cô đau đớn khôn tưởng, cô cảm thấy mình gần như bị anh nuốt vào trong bụng.
Lôi Vận Trình không hiểu anh bị làm sao, bởi vì hành động đột ngột của anh khiến cô bất ngờ không thể suy nghĩ được gì, hai cánh tay cứng như thép nguội ghì chặt lấy eo cô, vòng tay ôm siết khiến cho cô cảm thấy khó xử.
Cuối cùng Phong Ấn cũng kết thúc nụ hôn đó. Anh tì trán vào trán cô, khàn khàn hỏi: “Tại sao không nghe điện của anh? Tối qua em đã ở đâu? Ở với ai?”, Phong Ấn siết chặt thân hình cô, vùi đầu cô vào ngực mình, cúi đầu hôn lên tóc cô, khó khăn lắm mới mở miệng được: “Tối qua nhà Lục Tự không có ai, nói cho anh biết là tối qua em không ở cùng với nó đi, Trình Trình, nói với anh là hai người không ngủ với nhau đi!”
Mắt Lôi Vận Trình đỏ hoe: “Anh có tư cách gì mà quản lí em? Em còn không quan tâm đến chuyện anh với Hạ Viêm Lương có lên giường với nhau không thì thôi!”
- Anh... – Phong Ấn cắn chặt răng, ngang ngược nói: “Anh không cho phép! Không cho phép em ở bên cạnh thằng đó! Anh... mẹ kiếp! Anh thích em!”
Anh thích cô, anh thích cô, anh thích cô... mấy từ này vảng vất trong đầu Lôi Vận Trì. Lôi Vận Trì cảm thấy vô cùng hoang mang, bàn tay nhỏ chạm lên mặt anh. Một chuyện tưởng như không thể lại đang xảy ra trước mặt cô. Cô ngẩn ra, hồi lâu không thể định thần lại được.
Nước mắt cô trào ra, khóc nghẹn ngào không thành tiếng. Cô không dám ngẩng mặt lên nhìn anh: “Tại sao anh không nói sớm...”
Câu nói này như con dao nhọn găm vào tim Phong Ấn, nhức nhối và đau đớn.
Hai người ôm ghì lấy nhau không muốn buông tay ra. Đột nhiên có tiếng đằng hắng vang lên.
Lôi Dật Thành khoanh hai tay trước ngực, ngao ngán nhình hai người: “Hai người đang diễn vở gì đây? Cả hai cùng chơi trò mất tích à?”
Phong Ấn thả Lôi Vận Trình ra, nghiêng người rồi đứng chắn trước mặt cô, để cô có thời gian chỉnh lại bộ dạng thê thảm của mình.
- Nếu đã đến đây rồi thì mau vào nhà ngồi đi! – Lôi Dật Thành nhìn Lôi Vận Trình đứng sau lưng anh: “Nếu em không muốn mới sáng mùng một, bố đã động tay động chân với cậu ta thì mau mau lau nước mắt rồi vào phòng đi!”
Anh sải bước vào sân, Phong Ấn khẽ thở dài, ngoảnh lại lau nước mắt trên mặt Lôi Vận Trình: “Hình như anh đã quên mất em là thiên kim của nhà ai rồi, nói thật lòng anh cũng hơi ngán bộ mặt dữ như hổ của bố em!”
Lôi Vận Trình sụt sịt mũi, cố gượng cười lớn: “Không sao, bố em rất sợ mẹ em!”
Nụ cười của cô quá gượng gạo, Phong Ấn nhìn mà đau thắt ruột gan.
Tử Du lóng ngóng giúp Thương Tiểu Thuyền làm đồ ăn sáng cho cả nhà. Lúc Phong Ấn và Lôi Vận Trình đi vào, cô đang múc cháo ra bát. Mặt Phong Ấn trông có vẻ hơi tiều tụy, nhưng đôi mắt vẫn rất sáng, Tử Du cắn môi đặt bát cháo nóng xuống trước mặt Lôi Khải: “Bố ơi, có người mới sáng sớm mùng một đã vội đến chúc tết bố kìa!”
- Chúc cô chú ăn tết vui vẻ ạ! Quà tết chiều nay cháu sẽ mang đến cho cô chú ạ! – Phong Ấn có hơi bối rối. Lôi Khải nở một nụ cười nhạt, ánh mắt u ám khó hiểu.
- Những thứ khác thì thôi khỏi, chỉ cần Phong thị năm nay giảm bớt hoạt động, bớt giở thủ đoạn là được rồi!
Phong Ấn cười giả lả: “Chú biết là chuyện kinh doanh của nhà họ Phong từ xưa đến nay đâu đến lượt cháu nhúng tay vào!”
Hồi đó anh không chịu theo nghề kinh doanh đồng nghĩa với việc từ bỏ tất cả những gì thuộc về nhà họ Phong. Lôi Dật Thành cũng giống như vậy. Có lẽ bởi vì giữa hai nhà Lôi, Phong có ân oán từ thế hệ trước nên có những thứ họ tự hiểu rõ trong lòng, vì vậy một người làm cảnh sát, một người làm quân đội.
Phong Ấn chẳng hề khách khí, kéo ghế ngồi xuống bên bàn ăn: “Tử Du, phiền em múc cho anh một chén cháo!”
Trừ Lôi Vận Trình ra, mấy người tuổi tác tương đương, cũng coi như là bạn bè, lại cộng thêm mối quan hệ từ đời bố nên Phong Ấn và Tử Du cũng là bạn bè khá thân thiết.
- Anh á? Không biết chừng sau này anh còn phải đổi cách xưng hô, gọi em là chị dâu cũng nên!
Lôi Vận Trình đỏ bừng mặt, căng thẳng nhìn sang Lôi Khải: “Mọi người cứ ăn trước đi, con đi thay quần áo đã!”
Cô vừa rời đi, không khí đã có chút thay đổi. Lôi Khải đảo bát cháo nóng, chậm rãi mở miệng: “Tối qua hai đứa đi với nhau à?”
Phong Ấn hơi cụp mắt xuống, khẽ gật đầu.
- Suốt cả đêm? – Lôi Khải ngước mắt lên nhìn Phong Ấn.
Phong Ấn cắn chặt môi, im lặng ứng phó.
Trong khoảnh khắc Phong Ấn trở nên trầm ngâm, Lôi Dật Thành cảm nhận được ánh mắt của bố mình trở nên sắc lạnh. Nhân lúc gắp cho Tử Du cái bánh bao, anh liền nháy mắt ra hiệu với cô.
Tử Du hiểu ý, vội đẩy một cái đĩa nhỏ đến trước mặt Lôi Khải: “Bố ơi, đây là món con làm, con lần đầu tiên làm món này, bố nếm thử đi, chắc chắn không bằng tay nghề của mẹ đâu!”
Thương Tiểu Thuyền khẽ huých Lôi Khải dưới gầm bàn, lúc này ông mới kiềm nén cảm xúc, nể mặt Tử Du nói: “Biết làm là tốt rồi, lúc mẹ con lấy bố, luộc trứng gà còn chưa chín cơ!”
Lôi Khải chưa nói hết đã rên lên một tiếng, miệng xuýt xoa, cố nén nỗi đau dưới chân, vội bổ sung thêm một câu: “Nhưng mà đàn bà không biết nấu nướng với đàn ông biết nấu nướng đều là người có phúc, ít nhất trong nhà ta là như thế.”
Thương Tiểu Thuyền vui vẻ mỉm cười, gắp một đũa thức ăn cho Phong Ấn: “Phong Ấn biết nấu nướng không?”
- Cháu chỉ biết làm mấy món đơn giản thôi ạ! – Phong Ấn mỉm cười cảm kích với Thương Tiểu Thuyền, Lôi Vận Trình nói đúng, Lôi Khải rất sợ vợ.
Lôi Vận Trình tắm rửa sạch sẽ, nhìn vào gương mỉm cười, gạt hết tâm sự sang một bên để xuống nhà cùng ăn sáng với mọi người.
Cũng may bữa cơm này nhẹ nhàng hơn so với tưởng tượng của cô, Lôi Khải không nói câu nào gây khó dễ cho Phong Ấn cả, cũng không hỏi xem chuyện đêm qua l