watch sexy videos at nza-vids!

Vimini.Mobi

wap giải trí tổng hợp
Tải game online miễn phí cho điện thoại
Chơi game trực tuyến những game hay nhất
Kho ứng dụng android iphone ipad

Tiểu thuyết Em Đừng Mong Chúng Ta Là Người Dưng-full

Lượt xem :
/> “Cấm thì có sao? Mà này, Lục Nhiễm, cô và Hàn Mặc Ngôn thế nào rồi? Nghe nói Hàn Sâm cũng đã đồng ý?”.

Đỗ Hàn hỏi rất tự nhiên, Lục Nhiễm ngửa cổ uống một ngụm bia, trả lời đơn giản: “Cũng chẳng thế nào cả”.

“Ha ah!”. Đỗ Hàn cười phá lên, uống cạn rồi bóp dẹt lon bia lại: “Tôi đã nói là đàn ông không thể tin được, đừng thấy Hàn Mặc Ngôn vẻ ngoài thì đạo mạo trang nghiêm, ai biết trong bụng thế nào. Đàn ông, chẳng có ai là tốt”.

Lục Nhiễm không nhịn được cười, quay sang hỏi: “Thế anh tôi thì sao?”.

“Anh cô ấy à…”. Đỗ Hàn nghiêng đầu nghĩ ngợi, rồi nghi ngờ hỏi: “Anh cô có thật là đàn ông không?”.

“Tất nhiên rồi, trong sổ hộ khẩu ghi rõ mà”.

Ngoắc tay với Lục Nhiễm, Đỗ Hàn nói thầm cái gì đó vào tai Lục Nhiễm, vẻ mặt nghi ngờ rất thật.

Không biết có phải tại rượu không mà mặt Lục Nhiễm hơi đỏ, cô cũng cười phá lên, giơ ngón tay cái ra với Đỗ Hàn.

Đỗ Hàn lại mở một lon bia, không cho là thế: “Thế đã là gì, mà, anh em nhà cô chắc không ngây thơ giống nhau đấy chứ?”. Nghĩ một lát, Đỗ Hàn lại cười phá lên: “Cũng phải, cô còn thích được cái tên Hàn Mặc Ngôn luôn ức chế dục vọng là cũng đủ biết rồi”.

Lục Nhiễm không trả lời, chỉ khẽ cúi đầu.

Đỗ Hàn nâng lon cạch với Lục Nhiễm một cái, uống hai ngụm lớn: “Lục Nhiễm, tôi vẫn thích ấn tượng lần đầu gặp cô, cô nói cái câu ‘Anh Hàn, trùng hợp thật đấy’, thật là dứt khoát, còn cô bây giờ thật chẳng ra sao cả”.

Đỗ Hàn dứt khoát: “Thích thì nhào vô! Gạo nấu thành cơm, rồi đi đăng ký, đến lúc giấy trắng mực đen rồi anh ta có muốn giở trò cũng không còn cơ hội”.

Lục Nhiễm vẫn cầm lon bia, cười phá lên.

Đỗ Hàn trừng mắt, bất mãn: “Tôi cảm thấy ý định của mình rất hay ho đấy chứ, có gì là đáng cười?”.

Lục Nhiễm cười: “Không có gì, rất hay rất hay, tôi chỉ thấy thông cảm với anh mình thôi”.

“Anh ấy thì có gì mà phải thông cảm?”.

Đang nói đến đó thì Lục Tề xách túi nilon về, hắt hơi một cái rồi đẩy cửa bước vào.

“Mua về rồi đấy à?”.

Lục Nhiễm vẫn chưa ngừng cười.

Đỗ Hàn đứng lên, lấy cái túi trong tay Lục Tề, rồi không biết lấy ở đâu ra một cái bật lửa, chạy lên trên gác.

Pháo hoa lung linh sắc màu rực rỡ trên nền trời thành phố về đêm, như một vườn sao băng lộng lẫy.

Ngắm nhìn những chùm pháo hoa đầy màu sắc, và đôi nam nữ xứng đôi trước mặt, Lục Nhiễm chợt cảm thấy cô đơn.

Đột nhiên cô có một thôi thúc.

Cô lái xe của Lục Tề đến công ty, tòa nhà cao tầng càng vắng vẻ trong đêm Giáng sinh lạnh giá, dần như không một ánh đèn.

Cô đi lên tầng lầu quen thuộc, tất cả đều tối om, kể cả phòng làm việc của Hàn Mặc Ngôn.

Cũng phải, hôm nay anh phải dự tiệc, nên không thể ở đây.

Vừa trở về phòng làm việc của mình, cô chợt nhìn thấy mảnh vụn của những bức ảnh hôm trước nằm vương vãi trong thùng rác của mình.

Tấm nào cũng bị xé vụn.

Cô không thể nói rõ cảm giác của mình.

Xé nát tấm ảnh chứng tỏ việc lạnh nhạt với Trang Tĩnh hiện giờ là thật, nhưng cũng chứng tỏ Hàn Mặc Ngôn chưa thể nào quên.

Nếu không, vứt đi cũng được, hà tất phải xé nát như thế?

Ngẩn người bên thùng rác mất mấy giây, Lục Nhiễm nhanh nhẹn tóm lấy túi rác, thắt chặt rồi đem vứt ra thùng rác của tầng lầu.

Hàn Mặc Ngôn không dám vứt hẳn, thì để cô giúp vậy.

Vứt xong túi rác, Lục Nhiễm lấy chìa khóa dự bị mở cửa phòng làm việc của Hàn Mặc Ngôn bước vào, bật đèn, không một bóng người, lại tắt đèn.

Không khí trong phòng lạnh lùng và quen thuộc, hương vị của Hàn Mặc Ngôn.

Hương vị cô mê mệt mà chưa thể chạm vào.

Ngồi vào chỗ của Hàn Mặc Ngôn, tay cầm điện thoại, lật lên lật xuống tên của Hàn Mặc Ngôn, vẫn không dám gọi.

Không biết cô ngồi thế bao lâu, Lục Nhiễm vòng qua phòng nghỉ, cũng chỉ là tiện tay mở cửa, bỗng sững lại.

Trong phòng nghỉ tối om, Hàn Mặc Ngôn đang ở đó. Bị tiếng mở cửa đánh thức, Hàn Mặc Ngôn ngồi thẳng dậy, day day huyệt Thái Dương, giọng vẫn chưa tỉnh hẳn hỏi: “Mấy giờ rồi?”.

“Hơn mười một giờ”, Lục Nhiễm vẫn giữ nắm đấm cửa, khẽ hỏi: “Sao anh lại ở đây? Tiệc tan quay lại làm việc mệt quá nên ngủ ở đó à?”.

Hàn Mặc Ngôn gật đầu, coi như thừa nhận.

“Thế buổi tối anh đã ăn gì chưa?”.

Không đợi Hàn Mặc Ngôn trả lời, Lục Nhiễm nói trước: “Lại uống rượu mà không ăn gì đúng không? Ra ngoài ăn gì đi”.

Giờ này phần lớn hàng quán đều đã đóng cửa, gần đó chỉ còn mấy hàng ăn bên đường đang mở cửa.

Lục Nhiễm chọn đại một hàng, Hàn Mặc Ngôn cũng theo vào.

Nền trắng chữ đen, biển hiệu mộc mạc, giá cả rõ ràng, bàn ăn bằng gỗ rất sạch sẽ.

“Một bát mỳ sườn lợn trứng gà, anh ăn gì?”.

Hàn Mặc Ngôn lướt qua thực đơn: “Giống em”.

Mỳ được đem lên ngay.

Sợi mỳ trơn bóng, mảnh mai hấp dẫn xen lẫn những miếng sườn, trứng gà trắng bóc phủ bên trên, thêm chút hành phi thơm phức.

Không phải cao lương mỹ vị gì, nhưng để ăn vào bụng lúc đói thì cũng không phải lựa chọn tồi.

Hàn Mặc Ngôn không kén chọn thức ăn, chỉ là khẩu vị hơi thanh đạm, nhưng lại hợp với mỳ, nên loáng cái đã ăn hết cả bát.

“Trước đây anh đã bao giờ ăn thứ này chưa?”.

Thoáng im lặng, Hàn Mặc Ngôn trả lời: “Ăn rồi”.

“Lúc nào?”.

“Hồi đại học”.

Câu chuyện đến đó là dừng lại.

Cuộc sống sinh viên của Hàn Mặc Ngôn không có Lục Nhiễm, chỉ có Trang Tĩnh.

“Lục Nhiễm…”.

Đặt đũa xuống, Hàn Mặc Ngôn không biết nên mở lời thế nào, anh không quen níu giữ, cũng không quen an ủi ai.

Đúng là Trang Tĩnh trở về đã khiến anh nhớ lại rất nhiều những hồi ức không nên nhớ lại, đó là tử huyệt của anh.

Anh trở nên mất lý trí.

Trước kia anh từng yêu bao nhiêu thì bây giờ lại phẫn nộ bấy nhiêu, khi nhìn thấy tập ảnh trong phòng làm việc của Lục Nhiễm anh đã rất tức giận và cũng vô cùng thất vọng.

Câu trả lời của Lục Nhiễm cũng hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh.

Lúc đó Hàn Mặc Ngôn mới nhận ra một điều, tuy anh đã tự nhủ sẽ thử yêu Lục Nhiễm, nhưng anh chưa từng mang đến cho cô cảm giác an toàn, vì thế Lục Nhiễm mới cảm thấy bất an, mới tìm hiểu về việc của Trang Tĩnh…

“Anh muốn nói gì cứ nói đi”. Lục Nhiễm khẽ cười, nụ cười thiếu tập trung.

“Trước kia đúng là anh từng yêu Trang Tĩnh…”.

“Em biết!”.

Hàn Mặc Ngôn không để ý đến việc Lục Nhiễm cắt ngang, vẫn tiếp tục: “Nhưng hiện giờ không bao giờ anh quay lại với cô ấy, chắc chắn là không bao giờ”.

Không còn vẻ mơ màng lúc nãy, ánh mắt Lục Nhiễm đột nhiên sắc sảo, cô nhìn chằm chằm vào Hàn Mặc Ngôn: “Hàn Mặc Ngôn, anh lấy gì để đảm bảo”. Cô cười khẩy: “Đằng nào thì anh đã từng yêu say đắm thế, hơn nữa sau đó chưa từng yêu lần nữa”.

Giọng điệu hung hăng sững sờ, không biết tại sao Hàn Mặc Ngôn lại đọc được vài phần cay đắng trong ánh mắt của Lục Nhiễm.

Cộng thêm đôi mắt vằn đỏ, tinh thần tiều tụy và ánh mắt kìm nén nhẫn nại.

Từ lúc nào cô trợ lý hàng đầu của anh đã bị ép đến mức này.

Anh chợt thấy lòng mình chùng xuống: “Anh xin lỗi, Lục Nhiễm, tại anh không tốt, nhưng…”. Ngừng
<<1 ... 464748495051>>
Bài viết liên quan !

Tiểu thuyết Vợ Yêu Dịu Dàng Đến Điểm Danh-full

Tiểu thuyết Người Vợ Ở Riêng-full

Tiểu thuyết Tổng Giám Đốc Gạt Cưới-full

Tiểu thuyết Yêu Anh, Thật Đau Lòng!-full

Tiểu thuyết Mang Thai Hộ-full

Tiểu thuyết Yêu Em Xin Làm Chuyện Xấu-full

Tiểu thuyết Chồng Xấu Đến Quấy Rối-full

1234...323334»
VỀ TRANG CHỦ
Tải game online cho điện thoại
Từ khóa Google : , ,
Wap giải trí online, truyện tình cảm mới, hài ola tuyệt hay, đọc truyện ngắn tình yêu, hình nền 3d tình yêu, ảnh nền điện thoại, tải game miễn phí, trò chơi điện thoại
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
702/1677