t, sau bốn tuần, thành tích môn hóa học của Phổ Hoa có chuyển biến lớn, thành tích tiếng Anh của Kỷ An Vĩnh cũng tiến bộ hơn, hai người tuy chưa được coi là bạn nhưng rất hòa hợp, có một loại “ngầm hiểu” rất khó hình dung. Vô tình gặp nhau trong hành lang, trong lớp, Kỷ An Vĩnh thường cười cười nói tiếng “Hi” với Phổ Hoa.
Phổ Hoa có lúc tự mình đứng trước gương bắt chước giọng nói của Kỷ An Vĩnh nói “Hi” với mình, sau đó ôm mặt, cảm nhận được chút ngọt ngào trong lúc học tập vất vả.
**********
Tin tức Kỷ An Vĩnh và một nữ sinh nào đó lớp 9 (2) thành đôi đột nhiên truyền ra từ đội bóng rổ vào cuối năm, một đồn mười, mười đồn trăm, không lâu sau liền tới tai Phổ Hoa. Cô cùng Kỷ An Vĩnh trong “kỳ trăng mật” của giai đoạn giúp đỡ lẫn nhau, nhất thời khôngdám tin.
Quyên Quyên nghe được tin tức việc đầu tiên là kéo cô lên tầng thượng trao đổi chi tiết, còn chưa bắt đầu nói vào trọng điểm thì tiếng bước chân thình thịch vang lên trên cầu thang, một lát sau Doãn Trình, Cao Triệu Phong chạy lên trước. Bọn họ lên, Kỷ An Vĩnh cũng lên. Hai ba giây sau, cậu ấy xuất hiện trên bậcthang cuối cùng, Thi Vĩnh Đạo đi ngay sau, tay vò mộttờ giấy.
“Nhóm bốn người” - có chút danh tiếng trong lớp đều có mặt đầy đủ, có vẻ cần bàn bạc tính toán điều gì,Quyên Quyên thấy vậy, trước khi Cao Triệu Phong lêntiếng, liền kéo Phổ Hoa xuống lầu. Đi qua Kỷ An Vĩnh, cậu ấy nhìn hướng khác, Phổ Hoa lòng dạ rối bời vì lời đồn đại, vốn định chào một tiếng, cuối cùng chỉ lặng lẽnghiêng người đi xuống.
Tới chỗ rẽ cô quay đầu lại nhưng cậu ấy từ lâu đãkhông còn ở chỗ đó, trên bậc thang chỉ có một bóng dáng cao cao, ném quả cầu giấy, lạnh lùng quay đầu liếc cô một cái rồi nhảy lên sân thượng. “Nhìn thấychưa, trong tay có thuốc lá...”. Trên đường trở về lớp học, Quyên Quyên không ngừng ghé sát lại lẩm bẩmmấy câu, tâm trạng Phổ Hoa tệ tới cực điểm, khôngmuốn nói gì. Đây là Kỷ An Vĩnh khác nhất mà cô từnggặp, bình tĩnh và lạnh nhạt, dường như quả thật đã có chuyện gì đó xảy ra, phá vỡ hình tượng nho nhã lịch sự vốn có của cậu ấy.
Buổi tối đạp xe về nhà, Phổ Hoa nhốt mình trongphòng, bố mẹ cãi nhau vì chuyện bữa tối ăn gì ở phòng ngoài, cô túm gối trùm lên mặt, không muốn nghe họ cãi nhau. Nhưng càng buồn bã, thì gương mặt nghiêngnghiêng cố ý quay đi trên bậc thang của Kỷ An Vĩnhcàng khiến cô không cách nào quên nổi, cô ngồi dậy lấy cặp sách ra, mở tất cả bài tập hóa học mấy tuần vất vả khổ sở hoàn thành, tìm bút tích Kỷ An Vĩnh lưu lại.
Cậu ấy nên giống như chữ mình, sạch sẽ, rõ ràng không bị nhiễm tất cả những thứ gọi là thói xấu, càngkhông nên sớm dính vào chuyện tình cảm, từ khi quennhau, Phổ Hoa đã khăng khăng đắp nặn một Kỷ An Vĩnh hoàn hảo. Kỷ An Vĩnh trong lòng cô không phải người trên bậc thang đó.
Phổ Hoa mở ngăn tủ, lấy ra hai phong thư màu tím bị đè dưới quyển nhật ký.
Trên phong thư là nét chữ giống nhau, hoa văn giốngnhau, nhưng địa chỉ người gửi thư đều bỏ trống.
Đây chính là người con gái đó ư? Hay người khác? PhổHoa chạm vào phong thư, tâm trạng rất lâu vẫn không cách nào hồi phục được. Cô từng định bóc ra đọc,nhưng thường không vượt qua nổi ranh giới “đạo đức”.Cô biết những bức thư này sớm muộn cũng phải giaovào tay cậu ấy, nhưng cô hy vọng, cậu ấy mãi mãi đừng đọc.
Đặt thư về chỗ cũ, Phổ Hoa viết một hàng dài trong sổ nhật ký “Mình không tin, cậu ấy không như thế”, viết đến khi bố gõ cửa gọi cô ra ăn cơm, cô vẫn không thể dừng lại, dường như cô. viết tiếp vài lần thì người yêutrong lời đồn không còn tồn tại nữa. Kỷ An Vĩnh vẫn là cậu nam sinh cười nhẹ nhàng với cô, cẩn thận kỹ lưỡng giảng bài hóa cho cô.
Suy nghĩ mâu thuẫn phức tạp này trực tiếp ảnh hưởng đến giờ học phụ đạo của họ. Phổ Hoa rất khó chuyên tâm lắng nghe Kỷ An Vĩnh giảng bài, cô thường cầm bút trầm mặc hồi lâu trước công thức giản đơn mà cậu ấy viết ra. Tâm tư trong lòng cô dần dần thoát ly khỏi các ion hóa trị kết hợp với kim loại, trở nên nóng nảybất an, cô muốn biết người con gái đó là ai, cậu ấy thực sự thích cô ấy chăng. Còn bản thân cô, có ý nghĩgì với cậu ấy?
Phổ Hoa không chịu phối hợp khiến việc dạy phụ đạotrở nên nhàm chán, buồn tẻ, hiệu quả xuống thấp, ban đầu Kỷ An Vĩnh còn nhịn, lâu dần cuối cùng bùng nổtrong một buổi trưa. Khi Phổ Hoa liên tục làm sai biếtbao lần một đề, do dự viết công thức phản ứng, Kỷ An Vĩnh giằng lấy bút khỏi tay cô.
“Diệp Phổ Hoa, tuần trước mình giảng, cậu có nghekhông?”. Cậu ấy hơi mất bình tĩnh.
“Ừ”.
“Biết đề này làm mấy lần rồi không?”.
“Ừ”.
“Vậy cậu biết cậu làm sai bao nhiêu lần không?”.
Phổ Hoa nghĩ một lát, lắc lắc đầu.
“Cậu quá sao lãng, ba tuần rồi, cứ học như vậy thì chảcó ý nghĩa gì, chỉ lãng phí thời gian thôi. Tự cậu nghĩ đi, nếu do cậu không muốn làm đúng thì mình cũngkhông giúp nổi cậu”.
Nói xong Kỷ An Vĩnh cầm đồ ra khỏi phòng học, bỏ lạiPhổ Hoa một mình ngồi đó. Giờ phụ đạo rõ ràng cònhai mươi phút nữa, cô giở lại bản nháp vừa viết, cầm bút cúi đầu tiếp tục tính theo cách cậu ấy đã dạy. Côcũng không chắc mình có thể làm đúng hay không.
Giờ học phụ đạo mấy hôm sau, Kỷ An Vĩnh vẽ một dấu X to dưới bài tập đó. Phổ Hoa nhận vở, cắn môi cầm bút lại làm một lần nữa, chờ đợi cô lại là một dấuX to hơn.
Cô không làm tiếp nữa, cầm sách hóa nói cảm ơn, trởvề chỗ ngồi của mình.
Giờ học phụ đạo của họ vì chuyện này xen vào liền mơ hồ dừng lại, Phổ Hoa không đi tìm Kỷ An Vĩnh nữa, Kỷ An Vĩnh cũng không đến hỏi cô. Giáo viên không hiểu tiến độ của bọn họ thế nào, chỉ khi rảnhnhắc Phổ Hoa vài câu, hy vọng cô không ngừng cố gắng.
Mặc dù muốn cố gắng hơn nữa nhưng Phổ Hoa lại mất đi một nửa lòng tin, Quyên Quyên nhiều lần khuyênnhủ khích lệ, nhưng không hiệu quả. Mỗi lần đối diện với hai số một đỏ chói, cô đều không xốc nổi chút cảm hứng đối với môn hóa học.
Thư, Phổ Hoa tìm cơ hội sớm đặt lại, ngày thứ hai cô tận mắt nhìn thấy Phong Thanh để hai lá thư màu tím vào chỗ ngồi của Kỷ An Vĩnh. Trực nhật tối hôm đó, trong thùng rác có thêm hai phong bì trống không. Đólà tâm ý của một người khác, Phổ Hoa cảm thấy Kỷ An Vĩnh nên giữ gìn hai phong bì đó.
Bản thân cô giữ lại tất cả những đề Kỷ An Vĩnh đã làm xong từ khi hai người giúp nhau học tập, nhỏ là bảnnháp, lớn là đề thi, phàm những thứ có chữ cậu ấy, cô đều cẩn thận kẹp trong vở, giữ lại kỷ niệm cho bản thân.
Quyên Quyên nói cô “trúng độc”, Phổ Hoa không phủ nhận.
Nhưng tin tức có liên quan tới chuyện tình yêu của Kỷ An Vĩnh chẳng vì kỳ thi cuối năm mà lặng xuống, ngược lại còn trở nên hư hư thực thực, thật thật giả giả trong suy diễn của các bạn học. Phổ Hoa đặt mình trong đám sương mù dày đặc, không biết mình nên làm thế nào.
Buổi trưa ăn cơm xong, cô lên sân thượng chờ QuyênQuyên. Khi sắp lên đến nơi, nghe thấy có người nói chuyện trên sân thượng cô xoay người định xuốngdưới, lại nghe thấy cái tên “An Vĩnh”, hai chân giốngnhư bị đổ chì, không nhấc lên nổi.
“Kỷ An Vĩnh lần này không phải nghiêm túc chứ?”.
“Không rõ, có thể thế”.
“Cô ta có gì hay?”.
“Không biết, cậu ta thích là được”.
“Hôm nay thầy Điền hình như tìm cậu ta nói chuyện”.
“Thế à? Không nghe nói gì. Tìm thì tìm, cũng chẳng ảnh hưởng gì tới chuyện học hành, thầy Điền có thể nói gì chứ? Trường học quản được không?”.