watch sexy videos at nza-vids!

Vimini.Mobi

wap giải trí tổng hợp
Tải game online miễn phí cho điện thoại
Chơi game trực tuyến những game hay nhất
Kho ứng dụng android iphone ipad

Tiểu thuyết Giường Đơn Hay Giường Đôi-full

Lượt xem :
tin tưởng tôi, cho rằnggiữa tôi và người đó từng có gì đó, vì vậy không ngừng cãi nhau, đến cuối cùng thì chia tay”. Phổ Hoa bất đắc dĩ mím mím môi, có chút hiu quạnh.

“Vậy cô và người đó... từng có gì không?”. Lâm QuảQuả hơi tò mò.

“Không có... Chúng tôi... chỉ có thể nói rằng... là bạn bình thường...”. Phổ Hoa không tìm ra cách thích hợphơn để giải thích quan hệ của cô và Kỷ An Vĩnh, khiến vấn đề phức tạp hóa thì thà rằng không nhắc tới cònhơn.

“Sau đó giải quyết thế nào? Tôi muốn nói cô và chồngtrước ấy?”.

“Chúng tôi... đã làm thủ tục nhưng không hề nói cho hai bên gia đình, vì đều chưa thích ứng với sự thay đổinhư thế, vì vậy với bên ngoài... vẫn thể hiện giống như xưa”. Phổ Hoa rút tơ lột kén, sa vào trong ký ức đượcchôn giấu rất sâu, thử tìm kiếm dấu vết rõ ràng nhất mà Vĩnh Đạo lưu lại, “Chúng tôi vẫn gặp mặt, mỗi tháng khoảng một, hai lần, anh ấy đúng giờ đưa tôi về nhà thăm bố, thi thoảng tôi cũng tới nhà anh ấy, hai bên gia đình mới biết năm ngoái, bao gồm cả anh trai anh ấy và bạn bè xung quanh”.

“Đã giấu hai năm rồi vì sao lại chọn lúc đó để nói ra?”.Lâm Quả Quả không hiểu.

“Vì...”. Phổ Hoa cảm thấy không thể chịu đựng nổinhưng vẫn nói ra sự thật, “Đột nhiên anh ấy... táihôn...”.

Lâm Quả Quả không tiếp tục truy hỏi nữa, cầm quyểnsổ nhỏ trên bàn, giữ chiếc bút chờ đợi tâm tình củaPhổ Hoa quay trở lại.

“Chúng ta... có thể không nói chuyện này được không?”.

“Được, nói cái gì đó tùy thích, cô muốn nói gì cũng được”. Lâm Quả Quả thêm nước trà, đưa tới trước mặtPhổ Hoa, “Hay nói về chuyện rất lâu trước đó đi nhé?Không khiến cô khó chịu, giúp tôi hiểu về chồng cũcủa cô hoặc cách hai người chung sống?”.

“Rất lâu trước kia... trước kia bao lâu?”.

“Ví dụ... thời hai người đi học, hai người chẳng phải là bạn học ư? Bạn học đại học à?”.

“Không, là thời trung học... nói chính xác là bắt đầu từ lớp chín”.

“Lớp chín?”. Lâm Quả Quả gật đầu, “Nói vậy... hai người quen nhau rất nhiều năm rồi!”.

“Vâng, tới mùa hạ năm nay là mười lăm năm. Năm đó, tôi được chọn vào lớp trọng điểm, anh ấy ngồi sau tôi...”.

Mượn cách mở đầu an toàn này, Phổ Hoa bắt đầu thuật lại quá trình từ quen cho tới thân của cô và Vĩnh Đạo. Cô kể rất chậm, vừa kể vừa dừng lại, có lúc sa vào sự im lặng vô duyên cớ, một lúc sau mới tiếp tục.

Lâm Quả Quả rất nhẫn nại, khi Phổ Hoa dừng lại, cô liền cầm bút viết soạt soạt lên giấy vài từ, Phổ Hoa tiếp tục kể, cô liền dừng bút chuyên tâm lắng nghe.

Kể tới việc phân lớp năm lớp mười một, Lâm Bác chạy ra, trong tay bê siêu nhân Ultraman Phổ Hoa tặng chạy tới leo lên đùi Lâm Quả Quả, dáng vẻ hưng phấn, nghiêm túc hỏi: “Mẹ, Ultraman và sói xám ai lợi hại hơn?”.

Lâm Quả Quả nhíu mày bất đắc dĩ cười xin lỗi Phổ Hoa, trả lời Lâm Bác: “Chắc là Ultraman!”.

“Sai!... Là vợ sói xám lợi hại nhất!”. Lâm Bác học tư thế và giọng điệu của nhân vật trong phim hoạt hình, học thuộc lòng mấy câu thoại không biết ở đâu ra.

Lâm Quả Quả bế Lâm Bác về phòng, trước khi đóng cửa, cậu bé nhất định giãy ra khỏi vòng tay của mẹ, thò đầu nói với Phổ Hoa: “Cảm ơn dì Diệp”.

Cuộc nói chuyện bị ngắt quãng, Lâm Quả Quả ra khỏi phòng, Phổ Hoa đã không còn tâm trạng để kể nữa. Cô mang vỏ cam vào bếp, đứng cạnh quạt gió nhìn Lâm Quả Quả thu dọn từng thứ.

Hoa mùa thứ nhất bên ngoài đã tàn, mùa thứ hai vẫn chưa nở, giọt sương đọng trên cánh hoa ban đêm thỉnh thoảng lại phản chiếu ánh trăng dìu dịu óng ánh. Tiết lạnh mùa xuân đã qua nhưng tầng dưới nơi Lâm Quả Quả sống vẫn hơi lạnh.

Ra khỏi khu nhà, Phổ Hoa kiên quyết không để Lâm Quả Quả tiễn. Trên đường có rất nhiều sinh viên từng tốp tụ tập quanh trường đại học, bến xe bus rất nhiều, hơn chục điểm đỗ trên một con đường, Phổ Hoa một lúc lâu mới tìm thấy xe bus mình phải đi.

Cô đứng đợi xe bên đường, tiện tay lấy tờ tạp chí của Lâm Quả Quả trong túi ra, tìm bài viết “Hôn nhân thất bại” đọc dưới ánh đèn đường.

Xe bus qua điểm đỗ rất ít, hướng ngược chiều có chiếc taxi quay đầu, Phổ Hoa lủi lại, tiếp tục cúi đầu đọc. Cô nghe thấy tiếng xe dừng, có khách xuống xe. Sự hiểu lầm, cô liền đứng dưới biển báo xe bus, nhưng vô tình phát hiện bóng lưng người khách đó hơi quen.

Đợi người đó khoác hành lý bước tới bên cạnh, tháo chiếc khăn rằn ri trùm đầu xuống, nhìn rõ mặt anh, Phổ Hoa mới buột miệng kêu tên anh.

“Vĩnh Bác?”.

Người đó sững sờ, dáng vẻ ngạc nhiên.

“Phổ Hoa? Sao em lại ở đây?”.



*********

Thế giới rộng lớn đến vậy lại có thể gặp Vĩnh Bác ở đây, Phổ Hoa quả thật cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Họ tìm quán ăn nhanh gần đó, Vĩnh Bác gọi trà nóng cho cô, đặt ba lô xuống tìm chỗ thuận tiện để nói chuyện.

Sau khi rời Bắc Kinh đã xảy ra rất nhiều chuyện, đặc biệt là sau bức thư đó, Vĩnh Bác rõ ràng xa cách hơn.

Thấy mảnh giấy trong tay anh, Phổ Hoa uống cốc hồng trà nhạt không biết nên nói từ đâu.

“Đến bao lâu rồi? Đã khỏe chưa?”. Vĩnh Bác thở dài, đặt mảnh giấy viết tay vào trong túi.

“Vần ổn ạ, sau Tết em mới đến. Sao anh lại tới đây? Làm việc à?”. Phổ Hoa khẽ giọng hỏi.

“Anh đến thăm một người bạn”. Vĩnh Bác trả lời đơn giản, rút di động ra nhắn tin. Phổ Hoa lặng lẽ quan sát vẻ bụi bặm của anh, hình như vừa chụp ảnh dã ngoại trở về, hành lý dưới đất không thấm nước bụi bặm tầng lớp, trong đó lộ rõ một đôi giày trượt pa - tanh chưa bóc vỏ, màu xanh sáng chói, là cỡ của trẻ con, có chút xa lạ với nghề chụp ảnh của anh.

“Bạn?” Phổ Hoa chưa từng nghe Vĩnh Bác nhắc tới chuyện anh có người quen ở Thiên Tân.

Vĩnh Bác nhún vai, không nói rõ, “ừ”.

Nghe ra anh không muốn nói nhiều, Phổ Hoa buồn bã không lên tiếng, hình như nói gì đều không thích hợp trong hoàn cảnh này, đến công việc của anh cô cũng không biết có nên quan tâm hỏi han một chút không.

“Hai người... cứ như vậy à?”. Vĩnh Bác phá vỡ sự im lặng trước, cầm chiếc thìa trong khay khuấy không mục đích.

Phổ Hoa không có lời nào để đáp, coi như im lặng, nếu không cô còn có thể thế nào, bám lấy Vĩnh Đạo không buông?

“Trong nhà đã ổn hơn chưa ạ? Ý em là bác trai và bác gái”. Phổ Hoa cẩn thận hỏi, bị Vĩnh Bác trừng mắt không khách khí.

“Thay đổi cách xưng hô nhanh như vậy à?”. Trong lời nói của anh có ý mỉa mai, nói xong lại cảm thấy hết hứng, bỏ thìa đi uống nốt nửa lớn cốc trà nóng, “Cũng chả phải, anh quên đó đã là chuyện của hai năm trước rồi. Nhưng anh không hiểu... hai đứa sao lại thế!”.

“Đừng nói chuyện này nữa, công việc của anh vẫn tốt chứ?”. Phổ Hoa cười cay đắng, chuyển chủ đề.

“Vần như vậy, chạy khắp nơi chẳng ổn định nơi nào, đợt trước không thể không về Bắc Kinh một chuyến, phải hủy bỏ một vụ ở Lào”.

“Vì sao?”.

Vĩnh Bác tỏ ý trách cô biết rõ còn cố hỏi, “Người trong nhà sao có thể mặc kệ nó, bố anh muốn gặp em, lại bắt nó dẫn Cầu Nhân đó về nói rõ, tính nó em cũng rõ, ngang lên thì mười con bò cũng không kéo lại được, chết cũng không nhận cái gì cả, cuối cùng ầm ĩ đến nỗi bệnh tim của bố lại tái phát, không đón năm mới được, anh chỉ có thể trở về”.

Nghe những điều này, ngoài áy náy, Phổ Hoa không nghĩ ra được còn có thể nói gì, hít sâu vẫn cảm thấy chột dạ, “Xin lỗi... Em không ngờ sẽ như vậy, khi đ
<<1 ... 7374757677 ... 84>>
Bài viết liên quan !

Tiểu thuyết Vợ Yêu Dịu Dàng Đến Điểm Danh-full

Tiểu thuyết Người Vợ Ở Riêng-full

Tiểu thuyết Tổng Giám Đốc Gạt Cưới-full

Tiểu thuyết Yêu Anh, Thật Đau Lòng!-full

Tiểu thuyết Mang Thai Hộ-full

Tiểu thuyết Yêu Em Xin Làm Chuyện Xấu-full

Tiểu thuyết Chồng Xấu Đến Quấy Rối-full

1234...323334»
VỀ TRANG CHỦ
Tải game online cho điện thoại
Từ khóa Google : , ,
Wap giải trí online, truyện tình cảm mới, hài ola tuyệt hay, đọc truyện ngắn tình yêu, hình nền 3d tình yêu, ảnh nền điện thoại, tải game miễn phí, trò chơi điện thoại
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
180/6452