ông đang chuẩn bị khởi động, Tỉnh Thành và Hoắc Yến Phi đã thay quần áo, đang háo hức muốn chơi.
Tư Nguyên đứng ở cổng nhìn họ, thời gian như quay ngược trở lạí, cô nhìn thấy tam kiếm khách nhiều năm về trước, sau giây phút hoảng hốt, định thần nhìn kỹ lại, cô mới thấy không phải, ngay cả chiếc vợt cầm trên tay họ cũng không còn là loại vợt rẻ tiền như trước.
Cô cảm thấy mất mát, quay nguời muốn bỏ đi.
Hoắc Yến Phi tinh mắt nhìn thấy cô bèn gọi "Tiểu tài nữ, chúng tôi ở đây!"
Tư Nguyên đứng bất động, đi cũng không phải, ở cũng không phải.
Tỉnh Thành và Chu Lập Đông cùng nhau bước ra cổng, Tỉnh Thành cười nói: "Mau thay quần áo đi, chỉ còn đợi một mình cô thôi!"
Chu Lập Đông đứng sau lưng Tỉnh Thành, cũng cười rất hiền lành, trong ánh mắt anh chứa đựng biết bao sự chờ đợi và khẩn cầu không nói được thành lời, dường như anh muốn nói: "Em ở lại đi!"
Tư Nguyên từ từ rút tay đang đặt trên cánh cổng, nắm chặt dây đeo cùa túi đựng vợt cầu lông, khẽ thở dài rồi nói với Tỉnh Thành: "Vậy đợi tôi đi thay quần áo."
Tỉnh Thành gật đầu, nhìn theo bóng dáng của Tư Nguyên, anh cảm thấy cô vô cùng cô đơn và yếu ớt nhưng lại có một sự kiên cưòng mạnh mẽ không thể diễn tả được bằng lời.
Anh quay lại nhìn Chu Lập Đông, ánh mắt anh buồn bã xa xăm, dù nụ cười vẫn ấm áp nhưng không giấu được tâm trạng buồn bã và thương cảm trong lòng.
"Lập Đông, chúng ta làm nóng người thôi." Tỉnh Thành nói
Chu Lập Đông cầm vợt, tự tin cười nói: "Được! Lần này mình đã chuẩn bị kỹ lưỡng mới đến, cậu phải cẩn thận.”
Bỗng nhiên anh lấy lại được năng khiếu chỉ đạo của một người chỉ huy, cảm giác chán nản lúc trước hoàn toàn biến mất. Tỉnh Thành nheo mắt anh nghi ngờ không biết vừa rồi mình có nhìn nhầm không, Lập Đông luôn được đối thủ của anh gọi là "Tiếu Diện Hổ¹ trên thương trường!
Trình độ chơi cầu lông của Chu Lập Đông thật sự có tiến bộ rất nhiều, Tỉnh Thành cũng không kém hai người đều cố gắng không ai nhường ai, chơi mấy hiệp liên tục mà bất phân thắng bại.
Hoắc Yến Phi đứng cạnh nhìn, luôn miệng khen hay, nhưng sau một lúc bỗng cảm thấy có gì không đúng, vội vàng hét: "Này cuộc thi vẫn chưa bắt đầu, giữ sức đã"
Tư Nguyên thay xong quần áo đi ra, trừng mắt nhìn Hoắc Yến Phi, khẽ nói: "Hoắc công tử, không phải anh đã nói chỉ có anh và Tỉnh sư huynh đến thôi sao?"
Hoắc Yến Phi quay lại cười: "Dù sao Lập Đông cũng không phải người ngoài.."
Tư Nguyên không biết phải làm thế nào, nghiến răng nói: "Anh đã tự hủy hoại danh dự của mình! Sau này anh nói gì tôi cũng sẽ không tin nữa!" Nói xong cô bước thẳng về phía trước, không thèm đoái hoài đến anh.
Hoắc Yến Phi vội vàng đuổi theo Tư Nguyên; "Tiểu tài nữ, cô đừng tức giận, tôi chỉ cảm thấy trước đây chúng ta chơi với nhau rất vui, nếu không gặp nhau như thế này sẽ rất đáng tiếc”
Tư Nguyên không nói gì, chỉ chú tâm nhìn Chu Lập Đông và Tỉnh Thành,
Hoắc Yến Phi nhìn theo ánh mắt của cô, thận trọng hỏi: "Cô chơi bên nào?"
Tư Nguyên nhìn thấy Tỉnh Thành quay lại cười với cô bèn nói: "Tôi và Tỉnh sư huynh cùng một nhóm!"
Bốn người phân nhóm chơi như thời trẻ, chỉ có điều tâm trạng không còn giống như trước nữa.
Mọi người đều thận trọng không chỉ vì muốn chơi một trận đấu hay, dường như còn vì muốn tìm lạí những khoảnh khắc đã mất trong quá khứ.
Đều từng là những cao thủ cầu lông lẫy lừng ở trường học động tác chơi cầu của họ rất chuyên nghiệp, mỗi lần phát cầu, liệng vợt đều phải tập trung tinh thần, dù chỉ một giây không chú ý cũng biến thành cơ hội cho đối phương.
Hoắc Yến Phi liên tục tấn công, Tỉnh Thành đành nhảy lên cao phát bóng cho Chu Lập Dông, vốn dĩ Chu Lập Đông có cơ hội đập bóng nhưng anh không làm, chỉ phát nhẹ cầu cho Tư Nguyên, Tư Nguyên cũng phát bóng rất nhẹ, quả cầu bay qua lưới rồi rơi xuống.
Hoắc Yến Phi vô cùng ảo não, trách móc Chu Lập Đông: "Vì sao không đập bóng để ăn điểm?"
Chu Lập Đông chỉ cười: "Mình sợ vướng lưới, ngay cả cơ hội quay người cũng không có!"
Tay cầm cầu của Tư Nguyên run rẩy, quả cầu bay nhanh trước mặt Hoắc Yến Phi. Hoắc công tử phản ứng rất nhanh, nhẹ nhàng đỡ cầu, quả cầu bay ngược lại, Tư Nguyên đành đánh cầu lên cao để tìm cơ hội.
Cầu bay về phía Chu Lập Đông, Hoắc công tử đứng bên cạnh hét to: "Đập đi, Lập Đông, mau đập đi"
Chu Lập Đông không kịp suy nghĩ, đập cầu, cầu bay về phía Tư Nguyên. Tư Nguyên muốn chạy lên phản công nhưng bị trượt chân, trọng tâm không vững nên bị ngã.
Lúc ngã xuống , Tư Nguyên cảm thấy buồn cười, không phải chỉ là một quả cầu thôi, vì sao phải cố sống cố chết như thế?
Thấy Tư Nguyên bị ngã, Tỉnh Thành vội vàng lao lại, Chu Lập Đông còn nhanh hơn anh
"Không sao chứ?" Chu Lập Đông đỡ Tư Nguyên, muốn giúp cô đứng dậy, Tư Nguyên gạt tay anh ra không do dự. Chu Lập Đông ngượng ngùng nhìn cô đang cố gắng đứng dậy.
Hoắc công tử cũng lao lại, nhìn thây vết thương trên tay Tư Nguyên, anh nói: "Tiểu tài nữ, cánh tay cô bị chảy máu rồi!"
Tỉnh Thành nhanh nhẹn cởi áo khoác cùa mình buộc một vòng trên tay Tư Nguyên rồi nói: "Hình như trên xe có bông băng, tôi đi lấy!"
Hoắc Yến Phi cũng đi theo, quay đầu lại dặn dò: "Tiểu tài nữ, cô cố chịu đựng một lát, tôi đi mua một chai nước lọc về rửa vết thương cho cô!”
Tư Nguyên dùng tay còn lại giữ cánh tay bị thương, cười nói: “ Không cần, chỉ là vết thương ngoài da thôi."
"Đừng cố gắng tỏ ra dũng cảm, máu chảy thấm vào áo rồi! Hoắc công tử vỗ nhẹ lên tay cô.
Nhìn vệt máu trên nền đất, Tư Nguyên muốn chảy nước mắt không phải vì cảm giác đau bởi vết thương mà vì cảm giác buồn bã trong lòng.
Chu Lập Đông yên lặng đứng bên, dường như bị thôi miên, sau một hồi anh mới cúi người nhặt chiếc vợt trên mặt đất.
"Em vẫn dùng nó sao?" Anh hỏi.
Trước đây anh củng có một chiếc vợt giống hệt như vậy, đó là vợt hai người cùng nhau chọn khi vào đội thi đấu của trường, tiếc rằng đã bị Thẩm Lợi nghĩ là đồ bỏ đi nên vứt mất.
Lúc đó Thẩm Lợi nói: "Ai còn dùng vợt cầu lông bằng chất liệu này nữa? Bây giờ ngườỉ ta đều dùng thép các bon rồi"
Vì thế cô vứt nó đi rồi mua cho anh một chiếc vợt nhãn hiệu nổi tiếng giá vài nghìn tệ, còn anh nhìn thấy tất cả những chuyện này xảy ra, không hề có bất kỳ sự phản đối nào.
Chỉ có điều, một chiếc vợt tốt hơn không giúp anh nâng cao trình độ, thậm chí sau này anh không muốn chơi cầu lông nữa.
Tư Nguyên không trả lời, hít thở một hơi thật sâu rồi nói; "Chu Lập Đông, anh tránh xa em một chút có được không?"
Lập Đông sững người ngạc nhiên.
Tỉnh Thành cầm băng gạc đến cuộn từng vòng quanh cánh tay của Tư Nguyên, Hoắc công tử đứng cạnh liên tục nhắc nhở: "Tỉnh Thành, cậu nhẹ tay một chút! Dừng làm đau tiểu tài nữ."
Tư Nguyên cười: "Không sao, không đau chút nào, thật đấy!"
Hoắc công tử nhìn cô rồi không nói gì nữa.
Chu Lập Đông mặc áo khoác vào rồi nói: "Lát nữa hai người đưa Tư Nguyên về, mình có việc phải đi trước."
Nhìn theo bóng dáng vội vã của Chu Lập Đông, Hoắc công tử bĩu môi: "Giả vờ như thật. Làm gì có chuyện ngày nào cũng bận như thê?"
Tỉnh Thành chăm chú băng bó cho Tư Nguyên, lúc vô tình ngẩng đầu lên, anh nhìn thấy một giọt nước mắt chực rơi trên khóe mắt của Tư Nguyên rồi nhanh chóng biến mất.