Tôi sặc, còn làm cho có tiếng vọng lại mới ghê chứ.
Hoả tốc chạy đến nhà hắn, phát hiện thì ra người này đang lên cơn sốt, thiếu chút nữa ngất tại nhà.
"Coi như anh thông minh, còn biết gọi điện tìm em." Chăm sóc hắn đồng thời tôi cũng không quên mắng hắn.
Duẫn Phi suy yếu mặc tôi công kích.
Nhớ lúc ra cửa thì ông mặt trời còn chuyên nghiệp còn ở trên trời, sao chỉ chớp mắt đã đến phiên dì trăng sáng thay ca. Nhìn xem đồng hồ, 8 giờ tối, còn sớm.
Nhờ tôi chăm sóc cẩn thận, Quan Duẫn Phi lại sống lại lần nữa, tuy vẫn yếu như cũ, nhưng rõ ràng khoẻ hơn khá nhiều, bởi vì hắn lại có hơi sức nói nhảm và làm chuyện nhàm chán.
"Anh nói em tiểu Nhã à, gần đây em rất thoải mái ha! Xem ra Cao Phàm chăm sóc em khất khá hở ?“ nói xong còn mập mờ cười.
"Đâu có đâu có." Tôi lành lạnh trả lời.
"Thấy em hôm nay chăm sóc anh tỉ mẩn như vậy, anh sẽ nhịn đau lòng mà cho em một ít thứ tốt nha!" Nói xong hai mắt tỏa sáng, lập tức nhanh nhẹn lôi ra một cái hộp gỗ đươi đáy giường, cười xấu xa nhìn chằm chằm tôi.
Chẳng biết tại sao, cái hộp gỗ thần bí này và nụ cười xấu xa của hắn làm cho tôi có cảm giác run rẩy da đầu.
"Hí hí. . . . . . Chiến lược nhé ! Trong chớp măt đấy!"
Người này khoái đùa quá đi!
"Tén, tén, tén, tèn!" Theo hắn hưng phấn hô, nắp hộp được cẩn thận mở ra, đồ vật bên trong bày ra trước mắt tôi không sót một cái gì.
Chứng kiến cái gọi là thứ tốt của hắn, tôi nhịn không được cả khuôn mặt đều run rẩy.
"Này! Đừng nói chị em tốt không chiếu cố ngươi nhe! Bộ này là số lượng có hạn đó nha!" Duẫn Phi hiến vật quý đem những thứ số lượng có hạn kia từng cái bày trước mắt tôi.
Một cái roi da, một cái thắt lưng da trâu, một bộ còng tay, một đôi nến, một bộ mặt nạ, một bộ nội y gợi cảm bằng da màu đen, một đôi giày ống.
Tôi một tay cầm lên nội y gợi cảm, một tay chỉ giày ống, nhìn Duẫn Phi lành lạnh nói: "Đừng nói với em là anh phải mặc cái này nha? Cái này là của anh? Hay là anh chọn trên size của em mà mua cho em vậy?"
"Hô hô. . . . . ." Duẫn Phi gượng cười hai tiếng: “Cho nên mới tặng cho em !"
Tôi ngẩng đầu dùng lỗ mũi nhìn hắn nói: "Anh mà tốt bụng vậy sao? Hay là số lượng quá hạn!"
Duẫn Phi thở dài bất đắc dĩ nói: "Em cũng biết Nghiêm đại ca của em tính hay xấu hổ lắm mà . . . . . . Nói kiểu gì cũng không chịu thử. . . . . ."
Nói nhảm, những thứ này cái gì cơ chứ, đạo cụ XXO đó, hắn sợ dọa hỏng Nghiêm Lạc nhà hắn mà không sợ dọa hỏng Cao Phàm nhà tôi sao?
Duẫn Phi nịnh nọt nói: "Đừng làm cái mặt như thế! Anh chỉ thấy vứt đi thì phí quá, éc, cho dù em không cần, cũng đem về nhà giúp anh giấu đi nhé. . . . . ."
Chịu không được cái loại biểu tình như chó con đáng thương kia, tôi gật đầu đồng ý
Lại nhìn đồng hồ, 10 giờ 30.
"Thời gian không còn sớm, nhìn anh cũng đỡ hơn rồi, cả một năm rưỡi rồi không thấy bóng đâu, chị em tốt là em về trước nha." Nói xong liền đem cái đống số lượng có hạn kia hãy nhét vào cái túi siêu bự của tôi .
"Nghe nói gần đây có tên biến thái sắc ma đó! Có cần anh đưa về không?" Duẫn Phi quan tâm nói.
Tính ra hắn còn có chút lương tâm, tôi nhìn hắn cười cười: "Hay là thôi đi, để anh đưa về trên đường lại bị cảm lạnh nữa thì khốn, kết cục không phải em lại chở anh quay lại nữa sao ? Đưa tới đưa lui, chừng nào em mới về được nhà? Cho nên anh nằm nghỉ đi, em tự hào rằng, sắc ma không xuống tay được, huống hồ em cũng không đen đến mức đụng phải hắn đâu. Cho nên, anh, nghỉ ngơi thật tốt cho em, em đi nha!"
Lúc Duẫn Phi đang quan tâm nhìn soi mói, tôi rời khỏi nhà trọ của hắn.
Nhà trọ Duẫn Phi lại gần phụ cận của công ty, mà ra khỏi nhà trọ phải đi qua một con đường nhỏ mới có thể thông đến bên kia đường cái.
Đứng dưới ở nhà trọ, tôi muốn nói mà không biết nói gì .
Bình thường đường nhỏ có đèn chiếu sàng giờ phút này lại đen kịt một mảnh, chẳng lẽ cái đèn đường này cố ý hôm nay bãi công?
Một trận gió lanhk thổi tới, tôi không khỏi rụt cổ lại, ngẩng đầu ngắm nhìn những vì sao cũng trốn khỏi bầu trời đêm, tôi đột nhiên nhớ tới một câu tại trong phim chưởng thường xuyên xuất hiện : gió lớn đêm đen, giết người trong bóng tối .
Lại nhìn vắng vẻ đường nhỏ ngay cả bóng ma cũng không có, tôi đột nhiên cảm thấy hôm nay không nên ra đường, cũng hối hận tại sao lại từ chối lời đề nghị của Duẫn Phi ?
Ngăn cản chính mình tiếp tục suy nghĩ lung tung, tôi ôm chặt bao số lượng có hạn, chỉnh lại áo khoác, tất tả xông vào con đường nhỏ tối om.
Làm thân con gái, nói không sợ tối là giả, cũng may phía trước không xa có một chiếc đèn đường mờ mờ.
Không biết là tâm lý tác dụng hay là sao ấy, thấy đường nhỏ đêm nay đặc biệt dài, đi hoài mà không tới cái đường lớn bên kia. Đột nhiên, tai tôi nghe thấy tiếng bước chân thứ hai.
Không phải chứ. . . . . . Tôi dưới đáy lòng khóc thét, chẳng lẽ tôi lại may mắn như thế này?
Sự thật chứng minh, cơm có thể ăn bậy, lời này nha, thật sự là không thể nói lung tung .
Duẫn Phi ơi Duẫn Phi! Tôi là vì anh nên mới mạo hiểm đó nha. . . . . .
Tôi động tác biên độ cực nhỏ rút điện thoại trong túi áo ra, phát hiện lại hết pin, khá lắm, người này đúng là uống nước lọc cũng bị mắc kẽ răng mà.(quá xui xẻo)
Dù sao dù sao cũng không người đến cứu tôi, tôi đây cũng có thể tự cứu nha.
Đi đến dưới ánh đèn đường lờ mờ thì tôi nghe tiếng bước chân kia càng ngày càng gần, vì vậy, tôi, xoay người lại.
Sắc ma ra vẻ không ngờ tới tôi sẽ đột nhiên xoay người, vì vậy khoa trương cứng tại tại chỗ
Thừa lúc ấy, tôi đánh giá hắn một chút.
Cùng sắc ma trên TV cách ăn mặc không khác lắm, dáng người trung bình, mang mũ đen che nửa mặt, mặc một bộ áo khoác ngoài màu đen, phảng phất muốn hoà mình vào trong bóng tối. Bởi vì cái đèn này mờ ảo từ này cũng rất khá, cho nên tôi hoàn toàn thấy không rõ mặt mũi của hắn, chỉ có thể đánh cuộc là trong cái áo khoác đen ấy hắn đang trần như nhộng.
Tôi một mực bình tĩnh nhìn thẳng hắn, dưới đáy lòng đang cân nhắc nên đóng vai hồn ma trinh nữ dọa hắn hay là học Đường Tăng trong Tây Du ký niệm kinh phiền chết hắn. Để rèn luyện tài hùng biện, tôi quyết định lựa chọn sau.
Nắm vững lý thuyết địch không động ta cũng không động, chúng tôi cứng tại tại chỗ đến mấy phút. Đối phương hình như cũng hiểu được nội dung vở kịch phát triển được có chỗ không đúng, vì vậy đột nhiên giống tôi tiến tới gần.
Nói thật lúc ấy tôi thật sự có chút sợ hãi, tuy nhiên hình thể của hắn và chiều cao của tôi không sai khác nhau mấy, nhưng đối với phương dù sao cũng là đàng ông. Giờ phút này tôi đây cứng người lui về phía sau cũng không biết .
Đợi hắn đứng cách tôi một mét chỗ thì tôi mở miệng trước : "Người anh em! Mi muốn giựt tiền hay là cướp sắc? Hoặc là tài sắc đều cướp?"
Có lẽ là chưa từng gặp qua con mồi chủ động như thế, sắc ma rõ ràng khoa trương ơ một tiếng.
"Nếu như mi giựt tiền không cướp sắc ta sẽ đau lòng lắm, nếu như mi cướp sắc mà không giựt tiền mi sẽ rất thiệt thòi, cho nên ta cảm thấy làm cả hai cái đi mới có lời."
Sắc ma rốt cục nhịn không được nói: "Tôi chỉ cướp sắc thôi ."