Hai người ngồi trò chuyện với Trịnh Tố Linh một lúc lâu mới rời khỏi đại trạch Nghiêm gia.
"Vừa rồi em trả lời không tồi." Trên đường về nhà, Nghiêm Hâm có phần khen ngợi.
Trương Vận như nhìn quang cảnh thành phố ngoài cửa sổ, im lặng một lúc sau mới nhẹ nhàng nói: "Đây là em nợ anh."
Tim Nghiêm Hâm căng thẳng, hàm răng nghiến lại, tay cầm lái siết chặt đến nỗi các ngón tay trắng bệch ra.
"Mặc dù em không biết sao bà nội lại ép anh kết hôn, nhưng ít ra cho em cơ hội trả lại anh tình nghĩa, em rất cám ơn bà nội." Cô cúi đầu nói.
Cô hiếm khi yêu mến một người trong thời gian ngắn như vậy, người thứ nhất là Nghiêm Hâm - mười năm trước lần đầu tiên cô nhìn thấy anh, nhất thời có cảm giác như bị điện giật, vì vậy khi anh mở lời muốn theo đuổi thì cô không suy nghĩ nhiều mà đồng ý, mà người thứ hai không ai khác là Trịnh Tố Linh, người cho cô cảm giác hết sức thoải mái và ấm áp.
"Sao em không nói thẳng ra là muốn cảm ơn bà nội cho em cơ hội trở thành thiếu phu nhân Nghiêm gia?" Trả anh tình nghĩa? Nghiêm Hâm anh là ai, cần cô trả phần tình nghĩa này sao?
Cách nói hiển nhiên chọc giận anh, anh giận quá hóa cười, nói châm chọc hết sức có thể: "Bao nhiêu danh viện thục nữ muốn cầu vị trí đó còn không được, nhưng em cứ tự nhiên mà có."
"Có ý gì?"
Cô hoảng hốt, chẳng lẽ anh cho rằng cô vì tiền của anh mới đồng ý kết hôn với anh?
Không sai, bởi vì cô trốn nợ mà chạy trốn, nhưng cô cũng không có cầu xin anh giúp mình trả nợ! Sở dĩ cô ở lại, sở dĩ cô đồng ý trở thành vợ anh, hoàn toàn là vì thực hiện cam kết, hơn nữa từ đầu đến cuối cô không thể vứt bỏ được tình cảm dành cho anh. . . . . . Thật không nghĩ đến anh lại nhìn con người cô nông cạn như vậy!
"Anh nghĩ anh nói rất rõ ràng, em cũng nghe được rất rõ ràng mới đúng chứ." Anh cười mỉa mai, toàn thân căng thẳng mà nói: "Chỉ là cảnh cáo trước, tốt nhất em nên có chuẩn bị tâm lý, anh tuyệt đối không phải là người chồng tốt."
Cô nhắm lại mắt, tất cả hi vọng bị lời nói lạnh nhạt của anh đánh vào vực sâu.
Cho tới bây giờ cô chưa từng vọng tưởng lấy được thứ không thuộc về mình từ trên người anh, thậm chí còn sự ngu xuẩn cho rằng bọn họ còn có thể trở lại khoảng thời gian yêu nhau say đắm mười năm, nhưng nhìn bây giờ thì vĩnh viễn đều không thể . . . . . .
***
Kết hôn là chuyện rất phiền phức, nó liên quan đến hai gia đình, vì vậy sau khi nhận được sự chấp thuận của Trịnh Tố Linh, Nghiêm Hâm cùng Trương Vận Như báo cáo chuyện này cho hai bên cha mẹ.
Ba Trương và mẹ Trương thấy Nghiêm Hâm tới nhà cầu hôn, mặc dù cảm thấy hết sức kinh ngạc, nhưng thấy Nghiêm Hâm lái xe hạng sang, ăn mặc lại đẹp, hơn nữa còn đồng ý trả sạch nợ nần cho con gái thì không bao lâu ba Trương đã đồng ý rồi, còn dặn dò cô phải chăm sóc tốt Nghiêm Hâm.
Mặc dù ba mẹ “dễ - thương - lượng” đã giảm bớt phiền phức cho cuộc hôn nhân này, nhưng ba mình lại đồng ý sảng khoái như vậy khiến lòng Trương Vận Như có chút không vui.
Dù nói thế nào mình cũng là con gái của ba, sao ba không hỏi anh có yêu cô không, có đối xử tốt với cô không đã dễ dàng giao cô cho Nghiêm Hâm, giống như hận không gả cô đi cho nhanh khiến cô rất khó chịu.
"Con quen cậu Nghiêm khi nào? Sao bà chưa từng nghe con nói tới?"
Ngược lại mẹ Trương còn nhớ kéo con gái vào phòng, quan tâm nói: "Không phải con vì trả nợ cho cái tên tiểu tử kia, giống như trong phim truyền hình diễn, để kẻ có tiền bao nuôi chứ?"
"Không có đâu! Con làm gì có giá thị trường để người ta bao nuôi chứ?"
Suy nghĩ “ngựa thần lướt gió tung mây” của mẹ khiến Trương Vận Như dở khóc dở cười, nhưng ít ra mẹ còn sợ cô làm chuyện điên rồ, điều này làm cho cô trong lòng thoáng thăng bằng: "Con quen anh ấy đã lâu rồi, chỉ là không cho ba mẹ biết thôi . . . . . ."
Chương 4
Phần 1
"Vậy nó. . . . . . Biết chúng ta thiếu người ta bao nhiêu tiền không?" Mẹ Trương liên tục xác nhận.
"Biết, anh ấy nói anh ấy sẽ xử lý."
Điều này không có gì giấu giếm, Trương Vận Như theo như thực tế trả lời.
"Nó có đối xử tốt với con không?" Mẹ Trương hỏi nữa.
"Tốt ạ. . . . . ." Vận Như cúi đầu, trong lòng có chút chua xót.
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Mẹ Trương an tâm.
Nghiêm Hâm cho người ấn tượng đầu tiên chính là rồng trong loài người, đây không phải là gả con gái cho người đàn ông tốt sao? Có sự cam đoan của cô khiến ba mẹ Trương liền vui vẻ mà đồng ý hôn sự.
Vấn đề là còn một cửa chưa qua, chính là ba mẹ Nghiêm.
Đối với Trương Vận Như mà nói, đối mặt với song thân Nghiêm gia là một thách thức lớn, chỉ ngồi ở trong phòng khách bị nhìn như xoi mói sẽ làm cô đứng ngồi không yên, rất muốn chạy trốn.
"Người trẻ tuổi tự quyết định là tốt rồi, chẳng qua ta cảnh cáo trước, hôn nhân không phải trò đùa, phải có quyết tâm giúp đỡ lẫn nhau cả đời." Nghiêm Chấn Đông là một người cha hiền từ, đối với hôn nhân của con trai không có ý định can thiệp nhiều, chỉ có tận tâm chỉ bảo, dặn dò.
Nhưng mẹ Nghiêm Lưu Thục Quyên không có tốt như vậy, bà dùng đôi mắt nhìn như dịu dàng nhưng giờ phút này đang dùng ánh nhìn sắc bén, không để lại dấu vết tàn sát Trương Vận Như.
Năm đó bà từng ra tay, ở trong phòng Nghiêm Hâm thuê tìm được Trương Vận Như, muốn cô gái kia thức thời rời khỏi con trai bảo bối của mình, dùng lời nói công kích cô, lúc cô phản bác còn quăng cho cô vài cái tát . . . . . . Rốt cuộc cũng thành công khiến Trương Vận Như biến mất bên cạnh con trai.
Nhưng bà ngàn lần không ngờ qua mười năm sau, hai người kia rốt cuộc lại về bên nhau, thoáng chốc bà không biết đầu con trai có vấn đề hay là bà đã xem thường trăm phương ngàn kế của Trương Vận Như?
"Ai ~~ sao lại nói lời nghe nặng nề như vậy? Cuối cùng Hâm Nhi cũng muốn kết hôn rồi, là chuyện tốt!"
Trên mặt Lưu Thục Quyên hiện lên nụ cười nhẹ mang đầy phong thái yểu điệu, vỗ vỗ cánh tay chồng rồi nói: "Ba con các anh đi ra ngoài đi, em muốn nói chuyện với Vận Như một chút."
Hành động của Lưu Thục Quyên cũng không đem lại phản ứng quá lớn của hai người đàn ông, Nghiêm Chấn Đông chỉ là phất phất tay, đứng lên đi tới phòng bếp, mà Nghiêm Hâm chỉ là đẩy Vận Như một cái, muốn cô và mẹ tâm sự.
Từ mười năm trước, sau khi ở nhà Nghiêm Hâm gặp phải mẹ anh xong, Trương Vận Như đã biết Lưu Thục Quyên rất không thích cô, cho nên, lúc Nghiêm Hâm tỏ rõ muốn kết hôn, cô vẫn lo lắng giờ phút này đến. . . . . .
Dù sao cô cũng không còn đường để chạy rồi, chỉ có thể nhắm mắt đứng lên, cùng Lưu Thục Quyên rời khỏi phòng khách, tiến về phía vườn hoa phía sau nhà lớn Nghiêm gia "ôn chuyện".
"Tôi nên nói cô là con gián đánh mãi không chết, hay là tôi quá khinh thường cô rồi?"
Vừa đến hậu hoa viên không có bóng người, Lưu Thục Quyên lập tức sắc bén chất vấn: "Cô vẫn chưa từng rời Hâm Nhi đúng không? Thật là một con đàn bà mưu mô."
"Con không có."
Trương Vận Như hít sâu, dũng cảm ngẩng đầu nhìn Lưu Thục Quyên: "Năm đó đúng là con đã rời đi, mười năm này chưa từng liên lạc với Nghiêm Hâm, sẽ gặp lại anh ấy hoàn toàn là ngoài ý muốn. . . . . ."
"Hay cho cái ngoài ý muốn."
Lưu Thục Quyên cười mỉa mai, khuôn mặt dữ tợn hoàn toàn khác với bộ dạng thùy mị khi ở trong phòng khách: "Nếu như cô không ở bên cạnh Hâm Nhi thì sau mười năm sau lại xuất hiện sao? Hơn nữa vừa xuất hiện đã nói muốn kết hôn? Cô cho tôi là đứa vừa ra đời sao?"