Sự tình phát triển rất giống diễn kịch, đầu cô hỗn độn nhất thời để ý không rõ ràng. Cô không thể tin được người đàn ông ở trước mắt cư nhiên sẽ là người thiếu chút nữa đụng phải cô, còn nghĩ cô trở thành kẻ lừa đảo, lúc ấy vì giữ gìn tự tôn cô cao ngạo đem chi phiếu quăng trả lại cho anh! Mà hiện tại, cô rõ ràng vì tiền bán đứng thân thể, này... Quả thực là dọa người, cô xử lý thế nào đây!
Phương Nghị đem vẻ mặt cô chợt thanh chợt hồng xem ở đáy mắt, cảm tưởng thật là thú vị!
Trong mắt anh ta hiện lên cười nhạo tổn thương tự tôn của cô, Hách Linh Nhi lòng đang rỉ máu, mọi người đàn ông đều được, vì sao cố tình là anh! Anh nhất định đem mình nhận định thành cô gái giả nhân giả nghĩa thanh cao, cười nhạo cô kết quả còn không phải là vì tiền bán đứng thân thể, nha! Cô hảo ngượng ngùng!
Thưởng thức vẻ mặt cô thay đổi, Phương Nghị thân thủ nhanh nhẹn kéo chăn trên người cô ra.
Hách Linh Nhi phản xạ bắt lấy tấm chăn, toàn thân cứng ngắc bất động, tuy rằng sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng chuyện tới trước mắt vẫn là lùi bước kháng cự. Sự xuất hiện của anh sớm dọa chạy dũng khí của cô. Liền như vậy lôi kéo đưa đẩy, tốn rất nhiều thời gian, cũng đánh rớt kiên nhẫn của anh, Phương Nghị không hờn giận khiến sắc mặt của cô sợ hãi trắng bệch.
“Cô không phải tự nguyện?”
Cô vẫn ngồi cứng ngắc.
Phương Nghị không kiên nhẫn vẫy tay: “Nếu cô không muốn, tôi không miễn cưỡng cô, mọi thứ thu lại, tôi phái người đưa cô trở về.” Anh cũng không thừa hơi để đi trấn an một cô gái nhỏ, anh muốn một người phụ nữ thành thục tự động hầu hạ anh, đổi thành tiểu nữ sinh quả nhiên vẫn là tự tìm phiền toái.
“Đợi chút!” Hách Linh Nhi nhanh giữ chặt cánh tay anh, chăn rơi xuống, bộ ngực khéo léo rất tròn lõa lồ trước mắt anh.
Cô không thể mất đi tiền viện trợ, dù cô ngượng ngùng hít thở không thông, nhưng sự thật hoàn cảnh sẽ bức tử thân nhân của cô. Cô mạnh mẽ nặn ra nụ cười quyến rũ, kiên định kéo tay anh đặt ở bộ ngực chính mình. Cảm nhận được nhịp tim của cô run run, Phương Nghị để mặc cô lôi kéo. Nên hay không nên chạm vào cô ấy? Ý tnghĩ này làm phức tạp suy nghĩ của anh, chỉ là xúc giác mềm mại kia làm cho anh hạ xuống quyết tâm muốn cô, cũng lại lần nữa châm ngòi cực nóng trong cơ thể anh.
Không đợi cô hầu hạ, Phương Nghị dùng sức kéo cô vào lòng, bắt đầu hôn môi cùng cổ tuyết trắng kia, thói quen hai tay dao động toàn thân cô. Khi tay anh chạm tới hạ thân, bắt đầu thoát đi thứ che thân cuối cùng của cô thì Hách Linh Nhi kinh hoảng, không khỏi thoát ra khỏi lồng ngực của anh, nhưng lập tức phát hiện chính mình lại lần nữa phạm sai lầm, vội vàng đặt lên thân anh, cố gắng hôn môi quyến rũ. Động tác ngốc nghếch bù lại này làm cho Phương Nghị cảm thấy buồn cười, chỉ cảm thấy có một con gấu koala leo lên trên người mình, nắm chặt như vậy anh làm sao tiếp tục đây?
“Nằm xuống.” Anh mệnh lệnh.
Hách Linh Nhi thuận theo chậm rãi nằm trên giường, Phương Nghị thay đổi từ hôn môi của cô đến hai nụ hoa phấn hồng, một chút một chút đi xuống, thẳng hôn chạm đến cấm địa xử nữ.
“Không!” Cô kinh hô, bị hành động này dọa đến, trong ấn tượng chuyện nam nữ cũng không có hiểu, cô phản xạ tính muốn khép lại hai chân.
Phương Nghị lần này cũng không cho cô cơ hội, chế trụ cô hai chân, từ ngữ nhiệt tình có ý định chinh phục, mút khiêu khíchchỗ bí mật của cô.
Cảm thụ có bối rối cùng sợ hãi, nam nữ làm tình là như vậy sao? Cô khó hiểu, không muốn, nhưng cũng không dám cự tuyệt, cô chỉ cảm thấy – thật bẩn.
Vừa lòng chỗ cô dần dần ướt át mềm mại, anh lấy ngón tay ôn nhu đưa vào xoa nắn, đợi anh cho rằng có thể, lợi dụng tư thế cuồng nhiệt cùng cô thân thể giao triền, ở mỗi một tấc da thịt cọ xát cuồng dã cực nóng. Trực giác phụ nữ nói cho cô sắp tiếp nhận chuyện đau đớn, trong lòng dâng lên một sợ hãi khác, nhận mệnh mặc anh xâm chiếm nơ cuối cùng, ở khoảnh khắc đau đớn, cô nuốt xuống tiếng kêu ẩn nhẫn, ôm chặt lấy này người đàn ông vì cô mở “hầu bao”, không cho anh thấy nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Thân hình cô gái trong lòng cứng ngắc run rẩy không lừa được anh, Phương Nghị hiểu được chính mình xâm nhập làm cô đau đớn! Loại này cực lực nhẫn nại lại cố gắng tỏ thái độ đón ý nói hùa, làm cho anh phá lệ dâng lên lòng yêu mến. Mặc dù là giao dịch tiền tài, lại làm cho anh cảm thấy tội lỗi không hiểu được, không tự giác mà ôn nhu ôm lấy cô, muốn cô im lặng bình phục nội tâm kích động.
Từ cô gái không rành sự đời lột xác thành phụ nữ, sinh lý cùng tâm lý dù sao cũng thống khổ giãy dụa...
Khi đồng hồ điểm mười hai giờ, đã giữa trưa? Sờ nửa giường bên cạnh, Phương Nghị tựa hồ rời đi đã lâu? Cô mới nhẹ nhàng thở ra, anh ta không ở ít nhất sẽ không khiến cô cảm thấy khó xử, bởi vì cô vẫn chưa mặc gì. Cô nằm trên giường hồi tưởng lại mọi việc tối hôm qua, coi như là một giấc mộng. Đáng tiếc lạc hồng trên ga trải giường phũ phàng chứng minh cho cô đây không phải một giấc mộng, cô đã không còn thân trong sạch. Ổn định lại suy nghĩ của mình, cô đã có thể bình tâm kích động trong lòng. Cô hiểu được tất cả đã không thể quay đầu, nhưng ít ra cô giải quyết được tình cảnh khốn khổ, từ chỗ không có đường lui, ngược lại cô thấy rõ phương hướng mình nên đi. Từ nay về sau, cô sẽ bắt đầu cuộc sống mới.
Mặc xong quần áo, bụng cũng phát ra tiếng kêu cô lỗ cô lỗ, cô đi ra cửa phòng, muốn tìm chút gì ăn no bụng. Phòng khách không có một bóng người, chỉ nghe trong phòng bếp truyền đến tiếng nói chuyện, cô nhẹ nhàng đến gần, nghe được hai người giúp việc đang đàm luận về cô.
“Lần này nữ chủ nhân thoạt nhìn nhỏ tuổi.”
“Đúng vậy, cùng những chủ nhân trước kia thành thục yêu mị không giống lắm, thoạt nhìn giống như mới mười bảy, mười tám tuổi.”
“Ông chủ đại khái ngấy, cho nên đổi khẩu vị mới chơi đùa.”
“Nhưng thoạt nhìn rất ngây thơ, làm sao có thể nguyện ý làm tình nhân?”
“Chưa từng nghe qua có tiền có thể sai khiến ma quỷ sao? Hiện tại các cô gái trẻ tuổi chỉ biết có tiền, có tiền kêu các cô làm gì đều nguyện ý, huống chi làm tình nhân là công việc nhẹ nhàng như vậy.”
“Chỉ cần mở chân ra là có thể kiếm tiền.”
“Đúng nha!”
Hai người che miệng lại cười dâm tà. Hách Linh Nhi yên lặng xoay người trở về phòng, còn chưa đi ra nửa bước liền bị nữ phó vừa trở về gặp được.
“Tiểu thư, cô tỉnh rồi!” Nữ phó tên gọi Lily mang theo đồ dùng hằng ngày vừa mua, tinh thần hoạt bát chào hỏi nữ chủ nhân mới.
Một câu kêu to này cũng đánh gãy hai người hầu nói chuyện trong phòng bếp kia, nhìn đến Hách Linh Nhi đứng ở cạnh cửa, các cô không khỏi sắc mặt đại biến, lập tức xoay mặt một trăm tám mươi độ cười.
“Tôi... đã đói bụng.” Cô vẻ mặt xấu hổ.
“Chúng tôi lập tức vì người chuẩn bị đồ ăn sáng.” Hai người liên tục động tay động chân thu xếp, không dám nói thêm gì nữa.
Hách Linh Nhi yên lặng trở về phòng, rửa mặt chải đầu tắm rửa xong, ngồi vào bàn ăn một chút. Đầu bếp vì cô đã chuẩn bị cơm Tây, nhưng cô chỉ uống chút canh, cảm thấy không thể ăn nổi.
“Cám ơn.” Buông chiếc đũa, cô lễ phép nói lời cảm ơn, định đứng dậy trở về phòng.
“Tiểu thư không ăn sao?” Lily quan tâm hỏi.
“Tôi ăn no.”
Trở lại phòng, cô ngồi yên trước bàn trang điểm, im lặng, hai người ở phòng bếp nói rất đúng khiến cô nghe xong cảm thấy rất đau khổ. Nguyên lai c