Tiểu thuyết Kẻ Gian Tuyệt Đối Phải Cáo Trạng Trước-full
Lượt xem :
cắn chặt môi, hốc mắt hiện hồng, chính là không kêu một tiếng, điều này làm cho hắn có chút...... cảm thấy có lỗi.
“Khúc quản lí, anh không đi hỗ trợ sao?” Làm bộ không nghe thấy của hắn trào phúng, Tất Ngọc Nhi quyết định trước hết nghĩ biện pháp làm cho hắn rời xa chính mình, miễn cho chính mình tức chết.
“Mẹ của tôi không thích có người đi vào phòng bếp của bà.”
Quả nhiên là cô gái khống chế ham muốn rất mạnh, Khúc quản lí sẽ không phải là bởi vì bà Khúc, mà cá tính mới trở nên vặn vẹo như vậy?
Nhất định là đúng như vậy!
Tiếng chuông cửa kéo Tất Ngọc Nhi chú ý, cô tò mò nhìn Khúc Túc.
Khúc Túc đứng dậy mở cửa, kinh ngạc nhìn người tới.
“Anh Khúc, chào buổi tối.” Giản Hiểu Bái dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, sinh lực no đủ phất tay, cười nhẹ nhàng hào phóng đi vào cửa.
“Mẹ của tôi mời cô tới?”
“Đúng vậy! Không nghĩ tới anh cũng ở đây.” Bác Khúc muốn cô tới dùng cơm, cô tưởng bác Khúc sợ nhàm chán, mới gọi điện thoại mời cô tới.
“Hiểu Bái, con đã đến rồi nha!” Nghe được thanh âm bà Khúc vẻ mặt tươi cười đi ra, “Con ngồi xuống trước đã, như thế này bác Khúc sẽ đem mấy món ăn nóng qua thì xong rồi.”
Con dâu chính quy của bà đến đây.
“Được.” Giản Hiểu Bái lên tiếng, nhìn thấy Tất Ngọc Nhi ngồi ở trên ghế sa lon, đôi mắt sáng ngời, kinh ngạc kêu ra tiếng, “Là cô!”
“Xin chào.” Tất Ngọc Nhi có chút thẹn thùng, nhận ra cô chính là cô gái ngày đó Khúc quản lí không thừa nhận làm bạn gái chính quy.
“Cô tên gì?” Giản Hiểu Bái nhiệt tình ngang nhiên xông qua, vội vã như nhìn thấy bằng hữu mới.
“Tay của cô ấy bị thương, cẩn thận một chút.” Khúc Túc lạnh lùng lên tiếng nhắc nhở.
“Tay cô làm sao vậy?” Giản Hiểu Bái nhìn kỹ cánh tay phải của cô bị lụa trắng bao lấy, sau khi khóe mắt ngắm đến thạch cao trên chân phải, kinh hô: “Chân của cô cũng bị thương!”
“Chỉ là tai nạn xe cộ.” Quá trình quá mất mặt, xin tha thứ cô đơn giản qua.
“Tới dùng cơm.” bà Khúc đi ra phòng bếp hô.
“Cô hành động không có tiện, tôi vịn cô đi qua.” Giản Hiểu Bái đứng lên, vội vàng muốn vịn cô.
“Không cần.” Khúc Túc đi đến bên kia, trực tiếp đem cô ôm lấy.
“Khúc quản lí, như vậy không tốt lắm đâu?” Tất Ngọc Nhi hạ giọng trách móc.
Ở trước mặt bạn gái, công nhiên ôm một cô gái khác, tuy rằng cô hành động bất tiện, nhưng cô cho rằng cần phải tránh bị nghi ngờ.
“Cho nên tôi mới nói, đầu của cô đều chứa mấy thứ vô dụng.” Hắn giọng điệu ôn hòa nói.
Dạ dạ dạ, cô trong đầu đều trang bị đại tiện, đến lúc đó bọn họ cãi nhau, đừng trách cô không có cảnh cáo hắn không lo lời nói và việc làm.
Khúc Túc ôm Tất Ngọc Nhi vào phòng bếp, cho cô ngồi ở bên cạnh mẫu thân hắn, mình cũng ngồi xuống một bên.
Tất Ngọc Nhi yên lặng cầm lấy bát sứ trước bàn, trộm liếc bà Khúc, cái này ngắm không được, bà Khúc đuôi mắt vui vẻ, thái độ hiền lành thân thiết, cùng với cô nói chuyện phiếm giờ hoàn toàn không giống với lúc nãy.
Cô rốt cuộc biết cái gì là đối với người không đúng việc!
“Hiểu Bái, con quá gầy, ăn nhiều một chút.” bà Khúc đưa đĩa rau qua bên cạnh con, “A Túc, con cũng thật là, luôn ăn thức ăn bên ngoài, bản thân đều hỏng rồi.”
Lướt qua Tất Ngọc Nhi, đưa đĩa rau cho con trai mình.
Tất Ngọc Nhi lùa hai muỗng cơm, cả nhà bọn họ đoàn viên vui vẻ hoà thuận, cô là người ngoài gia nhập vào, có vẻ đặc biệt không hợp, cô nhớ tới hiện tại liền chuyển băng ghế qua góc ăn.
“Mau ăn.” Khúc Túc mặt không biểu tình gắp thịt đặt ở trên chén Tất Ngọc Nhi.
Hắn hắn...... Hắn là muốn hại chết cô nha!
Hắn không biết hành động này sẽ làm người khác hiểu lầm sao?
Tất Ngọc Nhi sợ tới mức mồ hôi lạnh ứa ra, nhìn thịt trong chén, gắp hụt cũng không phải, ăn hết cũng không phải! Ô...... Giết người không cần đao, đại lễ của Khúc quản lí, cô rưng rưng nhận.
“Mau ăn!” Giết người mà dùng đến tiếng nói trầm thấp, tới gần lỗ tai cô khéo léo nhẹ giọng mớm nói, đáy mắt hiện lên một tia trò đùa dai.
Cô kinh hãi, vuốt lỗ tai đỏ hồng, trừng mắt nhìn hắn, hắn vui đùa thật thấp kém!
Nhìn cô phản ứng mãnh liệt, khóe miệng của hắn giơ lên, cô gái này, ngây thơ ngoài ý muốn.
“Bác Khúc, Tất tiểu thư chính là vị tiểu thư kia lần trước con ở trong điện thoại nói a!” Giản Hiểu Bái buồn cười nhìn hai người động chạm nhau, thật thú vị.
“Là cô gái đó?” Cau mày, mơ hồ cảm thấy con trai đối cô gái nhỏ này bất đồng, nhưng bà không hy vọng con trai thích cô gái nhỏ này.
Vì sao đột nhiên nhắc tới cô? Nghi hoặc nhìn Khúc Túc, Khúc Túc chỉ là thêm rau cho cô.
Trừng mắt cà tím trong chén mà cô ghét nhất, hừ! Cô cùng hắn thù lại kết thêm một khoản.
“Tất tiểu thư, lần trước tôi có cùng bác Khúc ăn cơm, nhắc tới lần gặp được chuyện của cô.” Giản Hiểu Bái tốt bụng vì cô giải thích nghi hoặc.
Thật tốt quá, còn có ai không biết cô bị đá? Tất Ngọc Nhi cam chịu nghĩ.
“Hiểu Bái, bác thật hy vọng con có thể làm con dâu của bác.” Lần này bà Khúc chủ động xuất kích.
“Mẹ ——” Khúc Túc lời nói còn chưa dứt đã bị đánh gãy.
“Đúng nha! Đúng nha! Giản tiểu thư người rất đẹp, cá tính lại hảo, cùng Khúc quản lí phối hợp rất tốt.” Tất Ngọc Nhi liên tục không ngừng phụ họa.
“Cô cũng cảm thấy như vậy?” bà Khúc vui mừng nhướng mày, không nghĩ tới cô gái nhỏ này cũng cho rằng như vậy?
“Đương nhiên là thật sự!” Đã bị bác Khúc biểu lộ ủng hộ, Tất Ngọc Nhi tiếp tục nói: “Lần trước gặp Khúc quản lí cùng Hiểu Bái tiểu thư đi cùng một chỗ, lập tức cảm thấy tài tử giai nhân, rất đăng đối.”(Môn đăng hộ đối)
“Cô đang nói bậy bạ gì đó!” Người trong cuộc lông mày thâm sâu, cô đang làm gì vậy? Hy sinh người khác, hoàn thành chính mình?
Cô lần trước vạn phần khóc đến thê thảm, còn có thể quan sát hắn và bạn gái của hắn? Có quỷ mới tin.
“Khúc quản lí, anh không cần phải lại gạt tôi nói Giản tiểu thư không phải bạn gái của anh!” Cô chằm chằm vào Khúc Túc, giọng điệu thập phần chăm chú.
Giản tiểu thư là cô gái rất đáng yêu, Khúc quản lí có một người bạn gái như vậy, tính hắn như chó săn, nếu là cô, nhất định sẽ mau chóng tuyên bố tin tức, làm cho Giản tiểu thư cũng không có thời gian để hối hận, cô thật không hiểu hắn giấu diếm là có dụng ý gì?
“Cô là ngu ngốc sao?”
“......” Anh mới ngu ngốc! Tất Ngọc Nhi “lại tầm thường” ở trong nội tâm trộm mắng.
“Tất tiểu thư, mình gọi cậu là Ngọc Nhi được không?” Giản Hiểu Bái thấy cô gật đầu mới nói: “Ngọc Nhi, mình cùng anh Khúc thật sự không phải là người yêu, anh ấy không có lừa cậu.”
“Vì sao?” Hai người bọn họ thích hợp như vậy, một người hoạt bát, một người lạnh nhạt, rất bổ sung a! Vì cái gì không ở cùng một chỗ?
“Mau ăn cơm, ăn xong tôi đưa cô trở về.” Khúc Túc khẩu khí không tốt.
Người đàn ông bên cạnh tâm tình không tốt rồi? Sẽ không phải là Giản tiểu thư cự tuyệt hắn, mà cô lại không khéo nói đến chỗ đau của hắn? Xem ra cô tốt nhất là ăn nhanh lên, nhanh lên về nhà, miễn cho trong lúc vô tình lại phải đắc tội với người ta mà không biết.
Tất Ngọc Nhi ngoan ngoãn bới cơm, không dám lên tiếng nữa.
---
“Mẹ, con đưa cô ấy về nhà trước.” Khúc Túc nhìn thấy Tất N