chuyển lời: “Nhưng là, làm phiền anh giải thích, đêm khuya không phải nên anh yên phận ngủ ở sát vách sao, không chết dí luôn trong đó lại chạy tới phòng tôi làm gì?”
“. . . . . .” Địch Mặc im lặng vỗ trán, người phụ nữ này chẳng lẽ không có một chút lòng biết ơn nào hay sao?
Nào chỉ là lòng biết ơn, ngay cả lương tâm cô cũng không có…
Sáng sớm, ngay cả điểm tâm Địch Mặc cũng chưa được ăn, mới vừa rửa mặt xong liền bị cô đuổi vào garage, người phụ nữ này muốn để lại mỹ danh không muốn bị cô bạn cùng phòng phát hiện, cứ như vậy để cho hắn đợi tiếng rưỡi ở trong garage. Một giờ sau rốt cuộc cô cũng xuất hiện, một câu quan tâm cũng chẳng có, trực tiếp đưa cho hắn một hộp cơm giữ nhiệt, Địch Mặc lòng tràn đầy vui mừng mở ra nhìn…
Nguyên một hộp cháo trắng.
“Chúng ta đi tới nhà bạn tôi lấy xe trước, sau đó trực tiếp tới nơi tổ chức hôn lễ.” Lãnh Tĩnh ngồi vào chiếc xe nhỏ màu vàng của cô, vứt lễ phục cùng âu phục vào chỗ ngồi phía sau, từ từ lái xe chạy khỏi garage.
Kề cà không thấy hắn đáp lại, lúc này Lãnh Tĩnh mới nhìn xuyên qua gương liếc về phía hắn một cái, “Sao lại không ăn?”
“Đầu lưỡi của tôi bị cô cắn rách rồi, vô phúc hưởng thụ món cháo của cô.”
Địch Mặc nói xong, ẩn ý nghiêng đầu nhìn cô, lại chỉ thấy gò má gập ghềnh không sợ hãi gì của cô. Không khỏi có chút thất vọng. Hắn không biết là, dưới lớp ngoài cố làm ra vẻ trấn định trước mặt này, có một giọng nói đang tuyệt vọng mà khàn khàn gầm nhẹ: Tôi, hôn, một con Vịt. . .
Nhà mới của cô bạn tốt Hồ Nhất Hạ được trang hoàng hết sức ấm áp, Lãnh Tĩnh không kịp có thời gian để thưởng thức, tiểu bạch kiểm bị cô đẩy mạnh vào trong toilet thay quần áo, tự cô đi lấy chìa khóa xe rồi thay luôn quần áo ở thư phòng.
Bộ lễ phục màu đỏ, hoa hồng ở trên gấu váy nở rộ, vốn là cô thiết kế theo yêu cầu đặt hàng của khách, đáng tiếc cuối cùng ‘Miss. Thời kì mãn kinh’ lấy mất sáng ý cánh hoa hồng ở gấu váy, váy lễ phục của cô cũng đã thành món hàng đặt dưới đáy hòm.
Đợi lễ phục được mặc trên người, Lãnh Tĩnh mới nhớ lại vị khách của mình là cup C, vòng trên của mình thật sự không nhét đầy nó. Lãnh Tĩnh than thở, khom lưng, tay vươn vào áo ngực, vòng qua dưới nách, lòng bàn tay dùng sức dán sát vào ngực, từng chút từng chút một dồn lại trong hai quả áo ngực.
Sân bay phía trước ngực bắt đầu được tập trung lại, tập trung nữa, Lãnh Tĩnh hài lòng cười lên, mắt thấy đại công sắp cáo thành, nín thở đến một khắc cuối cùng, đột nhiên cửa mở ra.
Lãnh Tĩnh còn duy trì tư thế thân thể nghiêng về phía trước, tay còn đặt ở trong quả áo ngực, tay cứng ngắc.
Địch Mặc dựa vào khung cửa, phát ra âm thanh ranh mãnh “Chậc chậc”.
Lãnh Tĩnh không để lại dấu vết đem tay rút ra, từ từ ngồi dậy, làm bộ vuốt qua vuốt lại làn váy, cầm lên chìa khóa xe sải bước đi tới cạnh cửa, lúc đi ngang qua Địch Mặc bên cạnh thì cũng không nhìn hắn cái nào: “Nhìn cái gì? Đi!”
Vì vãn hồi chút mặt mũi, Lãnh Tĩnh ngồi ở ghế cạnh tài xế, ngay ngắn bày ra tư thế lãnh đạo: “Xe này là của bạn tôi, lái cẩn thận một chút, cọ bong một chút nước sơn nào sẽ hỏi tội anh.”
“Có biết lái xe không đó? Xe thể thao có kiểu lái chậm như vậy sao?”
“Ê ê! Lái nhanh như vậy làm gì? Đụng vào người làm thì sao hả?”
“. . . “
“Két ——”
Địch Mặc thắng gấp, bánh xe nhất thời phát ra tiếng cọ xát chói tai, Lãnh Tĩnh trong tiềm thức bám chặt vào dây thắt an toàn: “Làm sao lại dừng xe? Chúng ta không có thời gian đâu đấy!”
Hắn thong thả ung dung liếc cô một cái, đột nhiên liền mở cửa xuống xe, Lãnh Tĩnh sững sờ ngồi ở trên ghế một lúc lâu, nhìn bóng dáng của hắn sắp biến mất ở trong đám người, ý thức được mình đùa quá trớn rồi, vội vàng bước ra ngoài đuổi theo.
Đi trên đôi giày cao gót mảnh trên đường phát ra tiếng ‘ cộc cộc cộc’, Lãnh Tĩnh cứ như vậy đi theo tiểu bạch kiểm vào tòa nhà bách hóa ở ven đường, lầu hai, quẹo trái. . . Lãnh Tĩnh theo đuôi hắn vào cửa tiệm, phóng mắt nhìn lên trên giá hàng treo đủ các loại áo lót phụ nữ.
Cô bỗng dưng dừng chân lại, vô tri vô giác ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn tấm bảng hiệu, trong nháy mắt ngổn ngang trăm mối. Cửa tiệm hàng hiệu nội y mới bắt đầu khai trương, Lãnh Tĩnh trơ mắt nhìn tiểu bạch kiểm như con thoi giữa đám hàng hóa rực rỡ muôn màu, nhanh chóng chọn trúng một cái, trả tiền sau đó đi thẳng tới trước mặt cô…
Lãnh Tĩnh cúi đầu nhìn thấy đồ vật gì đó hắn nhét vào trong tay mình, miếng dán ngực. . .
Xem xét lại Địch Mặc, bất kỳ chuyện hoang đường nào qua suy diễn của hắn, cũng trở thành chuyện hết sức đương nhiên: “Đừng nói với tôi là cô không biết dùng cái này đấy.”
Lãnh Tĩnh có chút nghi ngờ đưa mắt nhìn hắn.
Hiểu rõ phụ nữ, phụ nữ chủ động nhảy vào lòng ôm ấp yêu thương lại có thể ngồi trong lòng mà vẫn không loạn. . . Lãnh Tĩnh còn nhớ rõ hắn từng nói, không có “thú tính” đối với phụ nữ cup A. . . Là không có thú tính đối với phụ nữ cup A, hay là không có thú tính đối với phụ nữ?
Lãnh Tĩnh không rảnh để truy đến cùng, đi ra khỏi phòng thay đồ, trong nội y lại thêm một bộ miếng dán ngực, cô đột nhiên nghĩ đến một câu quảng cáo từ rất nhiều năm trước: “Là phụ nữ, thật tuyệt.”
Hít sâu một cái, ngẩng đầu ưỡn ngực, kéo tiểu bạch kiểm ra chiến trường!
Càng ngày càng nhiều người thay phiên nhau nhảy xuống hồ thế nhưng lại hạ cánh như cái bánh chẻo. Định Mặc thay đổi sắc mặc, nâng cô gái đang quấn không buông trước người đi đến bờ hồ, cô dường như cảm thấy an toàn, đang dần buông lỏng tay đang ôm anh, nhưng đột nhiên hai tay cô siết chặt hơn.
Nhìn thấy sắc mặt cô so với khi nãy còn tái hơn, Địch Mặc không khỏi dừng chân hỏi, "Sao vậy?".
Mặt Lãnh Tĩnh đầy vạch đen, "Miếng dán ngực hình như... rớt rồi...".
Địch Mặc liếc cô một cái sau đó 'phốc' bật cười, Lãnh Tĩnh chỉ cảm thấy mặt đang nóng dần lên, nổi giận muốn đưa tay bấm cổ anh, đúng lúc này một giọng nói quen thuộc vang lên, "Hai người không sao chứ?".
Nghiêng đầu nhìn lại, chú rể đang đứng lo lắng nhìn bọn họ. Dĩ nhiên cô dâu cũng đang đứng sát phía sau, trong mắt 'bùng bùng' hai ngọn lửa đang mãnh liệt chờ bùng nổ.
"Có thể làm phiền cô dâu xinh đẹp lấy giúp tôi áo sơ mi không?" - Địch Mặc nở nụ cười tươi tắn làm cho cô dâu không có lí do từ chối. Cô ta cố gắng khống chế lửa giận, dù không muốn nhưng vẫn phải nhặt áo sơ mi dưới đất đem tới.
Cô gái nhỏ trong ngực nhìn thấy vậy, yên lặng nói nhỏ vào tai anh, "Kéo cô ta xuống đi".
Địch Mặc nhìn cô cười cười, miệng như dính lên tai cô, "Cô gái hư….."
Áo sơ mi bị ướt nước vẫn không che được gì nhiều nhưng dù sao thì chỉ khoác lên vai che lại phần ngực của cô. Lãnh Tĩnh trơ mắt nhìn cô dâu đang đứng trên bờ bình yên vô sự đang dần lui về sau, cô hận muốn cắn nát hàm răng-----
Dĩ nhiên, cô không thể bỏ qua cảm giác muốn phát tát, mà vừa lên tiếng đã mở miệng cắn mạnh lên bả vai Tiểu bạch kiểm.
Cắn xong còn chưa đã tức, Lãnh Tĩnh chật vật bò lên bờ, lúc này còn nhắm vô chân của anh đá một phát. Cô dâu kéo chú rể tới gần, khi nhìn thấy tình cảnh hiện giờ của cô, trong lòng cô ta cảm thấy cơn tức toàn bộ tiêu tan, cười giả tạo hỏi, "Lãnh Tĩnh có sao không?".
"Không sao!" Lãnh Tĩnh cười tủm tĩm, gỡ bỏ lông mi giả bị tróc, dán trên người Địch Mặc, thân mật kéo cánh tay Địch Mặc, móng tay lặng lẽ bấm một phát, hơn nữa còn ngắt nhéo.
Địch Mặc đau đến nhíu mày nhíu mặt, nhưng nụ cười trên mặt so với cô còn tươi hơn, gần như hoàn mỹ.
Dĩ nhiên, dù có cười tươi hơn nữa nhưng cũng không đánh bại được nụ cười như mặt trời của cô dâu, "Haiz, tiếc