t ra, đau tới nhe răng trợn mắt nhưng tay vẫn che mắt không buông, "Cái tên cuồng cởi truồng này! Còn không mau mặc quần áo vào?"
Cô thét chói tai phê bình anh ta, cô nổi giận muốn đá anh ta, ngược lại bị anh ta nhân cơ hội gạt tay che mắt của cô xuống, Lãnh Tĩnh không còn cách nào khác, gấp gáp tới độ muốn vùi đầu làm đà điểu, vậy mà. . . vô tình nhìn thoáng qua nơi nào đó, động tác của cô lập tức dừng lại-----
Thì ra anh ta còn mặc quần short đi biển.
Địch Mặc "A" cười một tiếng, "Nhìn xem cô sợ thế nào kìa!".
Tâm tình của anh ta rất tốt, anh ta thậm chí còn tạo dáng như biểu diễn trang phục biển.
Cô gái nhìn với ánh mắt giết người, ánh mắt ngày thường sẽ nheo lại. Nhìn thấy được tín hiệu nguy hiểm vừa được phát ra, Địch Mặc nhanh tay lẹ mắt ngoan ngoãn nhận lỗi, "Ai bảo cô làm tôi leo cây? Cả đêm tôi không có làm gì, chỉ có thể lên kế hoạch chỉnh cấp trên của mình thôi".
Lời nói này đúng, giống như so với cô còn bị ức hiếp hơn. Lãnh Tĩnh khóc không ra nước mắt.
Bị thúc giục cả một đêm, vui mừng là chính, lúc đầu còn muốn chờ đợi bữa tối dưới ánh nến với cô-----
Lãnh Tĩnh được anh ta đỡ tới phòng ăn, nhìn anh mang từng món ăn hâm nóng lại đặt lên bàn, trong lòng không còn bực bội, rốt cuộc cũng cảm thấy thèm ăn.
Cô vùi đầu mà ăn, chân gác trên ghế bên cạnh, Địch Mặc ngồi đó giúp cô sửa chân, dán thuốc.
"Cô làm gì mà bị xui xẻo nhiều vậy? Ngày hôm qua thì bị cảm nóng sốt, hôm nay thì bị trẹo chân".
Trọng giọng nói của anh có chút đau lòng, không phải dáng vẻ hả hê nào, coi như anh ta còn chút lương tâm. Nhưng Lãnh Tĩnh tuyệt đối không cảm ơn anh, "Còn không phải tại anh hại tôi?"
Tên đầu sỏ gây tội rốt cuộc còn không mặt mũi nói, "Tiền thuốc của cô cứ trừ trong tiền lương của tôi, được chưa?"
Lãnh Tĩnh không nói lý với anh ta, trong lòng đang tính toán, từ khi gặp anh ta, mỗi ngày một tai họa, tiền lương của anh ta 1500, cô trừ trong bao lâu đây?
****
Sáng sớm ngày hôm sau, hai chân cô bị sưng vù, ngay cả chân ga cũng đạp không nổi, Tiểu bạch kiểm chủ động 'xung phong đánh giặc' đưa cô đi làm.
Phụ nữ trên thế giới luôn là loại nhiều chuyện nhất trên thế giới, chỉ cần một đồng nghiệp nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai mở cửa xe đưa cô đi làm, như vậy tuyệt đối không tới một tiếng sau, tin tức này sẽ bị xào nấu đủ loại gia vị, thêm dầu bớt mỡ, cuối cùng toàn bộ mọi người trong phòng thiết kế sẽ nhận được tin tức giả 'Lãnh Tĩnh nuôi trai bao'----
Được rồi, không thể coi là tin tức giả, cô quả thật nuôi Tiểu bạch kiểm.
Xe chạy đến bên ngoài nhà xe rồi dừng lại, Lãnh Tĩnh kiên quyết đá anh ta xuống xe.
Địch Mặc đứng bên ngoài, đáng thương gõ cửa kính xe, "Cô thật đem tôi như vật nuôi sao? Cần thì gọi tới, không cần thì đuổi đi?"
Nhìn lại cái bàn chân gấu của mình, bằng phẳng như mắt cá chân, Lãnh Tinh không muốn tranh cãi vô ích, nhìn anh ta cười, "Anh chính là chó săn nhỏ của tôi".
Nói xong, Lãnh Tĩnh đổi đến ghế lái, tăng tốc bỏ đi.
Đưa mắt nhìn đuôi xe biến mất dưới tầng hầm, hay tay chó săn nhỏ bỏ vào túi quần, xoay người đi tới văn phòng đối diện.
Đi tới công ty Hàn Tự, Địch Mặc tự nhiên như nhà mình, lời nói nhẹ nhàng giận dỗi của cô thư ký, sau đó còn lắc lư cái eo muốn đi pha cà phê nhào qua người anh. Đáng tiếc Địch Mặc vào phòng làm việc của ông chủ, khiến cô ta lại nhào vào khoảng không---- Hàn Tự không có mặt ở đây.
Cô thư ký đưa cà phê cho anh, thuận tiện báo cáo, "Tổng giám đốc Hàn tới công ty Ngãi Thụy đàm phán với Tổng giám đốc Chiêm".
"Haiz, còn tưởng muốn tới chỗ này của Tổng giám đốc Hàn mấy người ăn chùa một chút!".
Anh ta giống như vừa oán trách vừa chọc ghẹo, một lát sau, cô thư ký mang vào cho người nào đó đủ loại trà bánh. Địch Mặc cũng tự nhiên không khách sáo, vui vẻ nhận lấy, ngậm miếng bánh ống thong thả đi đến bên ống nhòm trước cửa sổ.
Ống nhòm không giống như lần trước bám đầy bụi bậm, hôm nay nhìn sáng bóng như mới thậm chí còn được thay đổi chiều cao, Địch Mặc chỉ cần nhìn vào là có thể nhìn thấy mọi việc xảy ra phía trước trong tầm mắt.
Anh ta ở nơi này, thức ăn được đem đến đặt trên bàn, còn cô gái kia, hai tay cầm đầy đồ uống linh tinh chạy vọt vào phòng thiết kế, đang bận rộn đem từng ly giao tận tay đồng nghiệp trong phòng.
Miệng cười của Địch Mặc dần dần cứng ngắc.
Vẻ mặt nghiêm túc bấm số điện thoại gọi cho cô.
Có vẻ như điện thoại của anh gọi tới không đúng lúc, tay bận rộn chân lộn xộn rớt xuống gì đó, trốn đến một nơi tương đối yên tĩnh lấy điện thoại ra. Điện thoại được kết nối.
"Này?"
"Đại gia Kim, ăn điểm tâm hả?"
"Đang ăn đây"
Nói láo. "Vậy thích không? Tôi còn tưởng Miss. Thời kỳ mãn kinh sẽ làm khó cô chứ?" - Giọng nói anh ta nhẹ nhõm, một mặt lạnh lùng.
"Chị đây là người thiết kế chính ở đây không phải ai dám bò lên đầu tôi muốn làm gì làm. . ."
Cô đột nhiên dừng lại, chân mày Địch Mặc nhíu lại, "Thế nào?"
"Không có gì, bắt đầu làm việc, cúp đây".
Không đợi anh mở miệng cô nhanh chóng cúp máy.
Lại nói láo...............
Hai tay Địch Mặc nắm chặt thành quả đấm, không biết do tức giận hay không thể kiềm chế cảm xúc của bản thân, gần như không thở nổi.
Anh rõ ràng nhìn thấy, có một người đầu dán miếng băng gạt---- hất cà phê xuống chân cô.
Thư ký đẩy cửa đi vào, cười tủm tỉm liếc mắt đưa tình nhìn người đàn ông đứng cạnh cửa sổ.
Đang muốn nói gì nhưng lại bị hơi thở tản ra xung quanh anh ta như cảnh cáo 'Chớ có lại gần'. Nghĩ ngợi một lúc, cô thư ký bỏ đi ý định đi chọc anh, tức giận đi vào, cầm hộp giày để trên bàn, lặng lẽ ra ngoài.
Cô ta vừa mới bước chân tới cửa, Địch Mặc đột nhiên xoay người bước nhanh tới. Cô ta không biết anh đang nghĩ gì, có người sống đứng sờ sờ thế này mà anh lại dường như không thấy, đi nhanh ra cửa thậm chí đụng mạnh phải vai cô.
Hộp giầy thế là bị rơi xuống đất, đôi giày bên trong bị rớt ra ngoài rớt trực tiếp xuống chân Địch Mặc.
Cô thư ký 'A' một tiếng, vội vàng ngồi xuống nhặt. Địch Mặc ngẩn người, khom lưng nhặt giúp tờ giấy bị rơi ra từ hộp giày, còn có hàng chữ: "Hai gót giày này rất bền chắc. Nếu không đúng cỡ có thể đi đổi".
Người gửi: Hàn Tự.
Cô thư ký thấy khuôn mặt anh không còn vẻ nghiêm túc như vừa rồi, cười giải thích, "Tổng giám đốc Hàn tối hôm qua gọi kêu tôi ra ngoài chọn giày, tôi còn tưởng anh ta muốn tặng cho tôi, đáng tiếc, bị mừng hụt.
Nếu là bình thường anh nhất định sẽ dừng lại nghe chuyện nhưng chỉ tiếc đầu óc hiện giờ của anh đang nghĩ đến chuyện cấp thiết kia. Địch Mặc đem tờ giấy đưa lại cho cô thư ký, vội vàng muốn đi qua tòa nhà bên cạnh-----
"Tổng giám đốc Hàn lúc sắp đi đàm phán còn nhớ đến chuyện này, đặc biệt gọi điện về dặn dò tôi mang giày đưa đến văn phòng đối diện. Thật muốn nhìn mặt cô gái họ Lãnh kia thế nào, nhìn xem cô ta có khả năng gì mà khiến Tổng giám đốc Hàn của chúng ta quan tâm như vậy".
Địch Mặc đột nhiên dừng lại.
***
Vốn ban đầu chỉ là bị sưng mắc cá chân, hôm nay mu bàn chân cũng bị sưng lên, đồng nghiệp đem tới nhiều loại thuốc dán, Lãnh Tĩnh thoa một lớp dày trên mu bàn chân, cuối cùng cũng không nóng rát, liếc mắt nhìn chân mình, vừa tròn vừa trắng haiz....
Cô đang ngồi trong góc quạt quạt chân, một bàn tay cầm chai thuốc đang giơ trước mặt, Lãnh Tĩnh ngẩng đầu lên. Đứng trước mặt là người bị dán băng gạt - phụ tá chân chó Nhất Hào.
Lãnh Tĩnh lần nữa cúi đầu, đối với hành động đưa thuốc của người khác làm như không thấy. Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói của cô ta, "Cô ngày hôm qua hại tôi bị ngã đau, hôm nay làm ph