i sức hấp dẫn của trang sức, Lãnh Tĩnh có vẻ chuộng trang phục đẹp hơn, ánh mắt của Hồ Nhất Hạ vừa rồi làm cô sợ tới mức rút tay bị Hàn Tự nắm về, "Tôi đi ra ngoài nhìn xem đã".
Không đợi Hàn Tự đồng ý cô đã quay đầu đi rồi.
Lãnh Tĩnh ngồi ở mép ngoài trên ghế sô pha ở phòng ngoài, bắt đầu nhìn đồng hồ giết thời gian, có một cái ly rượu thủy tinh cổ chân cao xuất hiện trước mặt cô.
Ngẩng đầu nhìn lên, là Hàn Tự.
"Sao anh lại ra đây rồi? Không phải nói là chọn quà tặng cho mẹ anh sao?"
"Em gái của tôi vừa điện tới nói là bà và con bé đang tới đây chọn. Mấy món dành cho phụ nữ gì gì đó thì cứ để phụ nữ mấy cô tự mình chọn thì hơn".
Bọt khí nhỏ trong ly rượu sâm banh nổi lên liên tục, dưới đáy ly còn khắc hoa văn logo riêng của Corrine, điều này trái lại làm Lãnh Tĩnh cảm thấy vô cùng thích thú. Dù sao cô cũng là một thành viên của đại gia đình Corrine. Nhấp một ngụm nhỏ, cô khẽ cười.
Đáng tiếc chỉ vì điều khoản bí mật nên tạm thời vẫn chưa thể tiết lộ ra ngoài về tin tức lấn sân của Corrine sang lĩnh vựa thời trang, dĩ nhiên không thể công khai nói cho mọi người biết cô đang làm cho Corrine rồi.
"Tôi phát hiện cả buổi sáng hôm nay cô thường hay thất thần" - Hàn tự nhấp chút rượu, thong thả nói, mùi rượu thoang thoảng trước mũi.
"Cái gì?" - Cô phục hồi tinh thần lại nghe được mấy chữ sau cùng.
Quả nhiên lại như người mất hồn rồi.
Hàn Tự cười lắc đầu, cũng không biết là cảm thấy bất đắc dĩ hay thú vị. Chậm rãi vươn tai tháo chiếc kính đen che hai mí mắt dưới đen như gấu mèo của cô.
Lấy chiếc kính xuống để lộ ra gương mặt tiều tụy 'bị vạch trần không thể nghi ngờ', "Xấu chết tôi, anh đưa kính đây" - Lãnh Tĩnh đưa mu bàn tay dụi mắt, động tác không khỏi có chút trẻ con.
"Cô có biết trên mặt cô hiện giờ đang viết lên bốn chữ?" - Giọng nói của anh ta càng dịu dàng hơn.
Lãnh TĨnh tiếp tục dụi mắt, nghĩ thầm, chỉ cần không phải là 'Phóng dục quá độ' là được rồi.
Giống như là nghe được tiếng lòng của cô, chủ động nhắc tới vấn đề kia, tỏ ra chăm sóc khiến người khác có hơi lo sợ, "Còn nữa, buổi sáng lúc ra khỏi cửa cực kỳ uể oải".
"Ừm?"
"Son môi thoa cũng không cẩn thận" - Nói xong, ngón tay anh còn chỉ trên môi cô.
Anh dùng ngón tay lau nhẹ son bên khóe môi cô.
Lãnh Tĩnh sửng sốt một chút, bàn tay đang dụi mắt không tự chủ buông lỏng xuống. Bên tai còn nghe được giọng của cô bán hàng: "Mời sang bên này"
Giọng nói nhẹ nhàng của cô gái, "Mẹ, mẹ có biết anh ấy keo kiệt thế nào không, anh ấy ..." - Không biết vì sao giọng nói tới đây thì không nghe tiếng nữa.
Dường như có một giọng nói của người phụ nữ lớn tuổi, nhìn thấy gì có vẻ khá vui vẻ nói, "Như vậy cũng đúng thôi, vợ chồng son nói ồn ào nhốn nháo, chỉ cần không làm ầm ĩ tới mức trở mặt là được!"
Người đàn ông không nói gì, chỉ có tiếng cười nhẹ.
Tiếng cười này, Lãnh Tĩnh rất quen thuộc, rất quen thuộc, rất quen thuộc .......
Nhóm người cứ như vậy mà chầm chậm đi vào tầm mắt của Lãnh Tĩnh. Người phụ nữ lớn tuổi, tiếp theo là hình dáng của cô gái trẻ, bàn tay của cô ta được một bàn tay lớn khác đang nắm, tựa như có thể làm người khác liên tưởng đến tình cảm gắn bó của họ, những bất mãn trong mắt cô vừa rồi nhìn thấy cảnh này hoàn toàn biến mất không còn.
Chủ nhân của bàn tay kia cuối cùng cũng đi vào, Lãnh Tĩnh thấy được cánh tay anh ta, sau đó là bờ vai, cuối cùng là đến khuôn mặt khiêm tốn dịu dàng và nụ cười yếu ớt.
Trên khuôn mặt tươi tắn kia, dưới mí mắt phải còn có một vết cào hồng hồng giống như bị mèo cào. Lãnh Tĩnh còn nhớ rõ --- sau giữa trưa --- màu trắng từ lớp da thật của ghế sô pha ---- cô thật sự giống như một con mèo nhỏ tự mình từng chút từng chút liếm láp vết thương, người nào đó dưới khóe mắt còn có một miếng da.
Lãnh Tĩnh lúc này ngồi trên ghế hoàn toàn không thể động đậy gì nữa.
Lãnh Tĩnh giương mắt nhìn.
Hàn Tự quay đầu nhìn.
Địch Mặc rũ mắt xuống -------
Trong khoảng thời gian ngắn, cả ba người cùng đứng ngây ngẩng.
Ngay cả người ngoài cuộc bà Hàn và Hàn Thiên Thiên cũng không khỏi dừng bước, nghi hoặc nhăn mày, nghi nghờ trừng lớn mắt, nhìn cảnh tượng bọn họ chưa từng thấy bao giờ.
Cô gái nhỏ gặp gỡ con trai bảo bối của cha mẹ, người từ trước đến nay trầm mặt ít nói, mà đáng sợ hơn là anh trai khiến người khác tức sôi gan chưa bao giờ gần tiếp xúc thân mật với phụ nữ vậy mà trước mặt mọi người lại đang tiếp xúc
Một người phụ nữ --------
Tay vuốt -- lên --- môi?
Hàn Thiên Thiên là người trước tiên hồi hồn, phá vỡ sự im lặng trước mắt, lời nói trong miệng tuôn ra một hơi, "Khụ khụ khụ .... Nơi công cộng, chú ý hình tượng một chút!"
Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng trên thực tế thì nhìn không chớp mắt nhìn người anh trai trước mắt đang mò mẫm cánh tay kia của cô gái, lia chầm chậm qua lại giữa hai người rồi tự cười gian.
Hàn Tự hoảng hốt, lập tức rút lại bàn tay đang đặt trên môi cô.
Địch Mặc bị kiềm hãm, yên lặng rút tay đang nắm tay Hàn Thiên Thiên về.
Lãnh Tĩnh ngừng một chút, đứng bật dậy, thu hồi ánh mắt khiếp sợ, hơi cúi đầu xuống.
Mặt Hàn Thiên Thiên có nụ cười chế nhạo, nhìn sát vào Lãnh Tĩnh quan sát mấy lần, đẩy khủy tay với Hàn Tự, "A? Đây là ai vậy?
Hàn Tự cũng không trả lời ngay, từ từ nhìn mắt Địch Mặc sau đó mới thu hồi tầm mắt, thái độ mờ ám hỏi lại, "Em nói thế nào?"
Hàn Thiên Thiên lập tức làm bộ tỉnh ngộ, bắt lấy tay Lãnh Tĩnh, "Thì ra là chị dâu!"
O__O" . . . .
"Vừa mở miệng ra sao có thế gọi chị dâu như vậy?"
Ngay lúc Lãnh Tĩnh bị tư thế thân thiết trước mắt làm run sợ, mấy lời này thoáng vào tai cô, đồng thời Hàn Thiên Thiên còn nắm chặt bàn tay không buông.
Giọng nói gần trong gang tất , Lãnh Tĩnh thoáng nâng mắt lên, có thể thấy một khuôn mặt hơi bất mãn khi nghe tiếng gọi 'Chị dâu' - Địch Mặc.
Hàn Thiên Thiên ít khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của người trước mắt nên sửng sốt một chút, sau đó quay đầu nhìn lại mẹ mình, "Mẹ! Mẹ nhìn Địch Mặc xem, lại hung dữ với con!"
Mẹ Hàn lúc này đã hoàn toàn lĩnh giáo cảm giác công phu nổi lòng của cô gái trước khi xuất giá, từ lúc vào đây, cặp mắt của bà chưa từng rời con gái mình, "Hàn Tự, sao còn chưa giới thiệu, cô gái này là........?"
Chỉ cần không chú ý tới 'Mặt trắng nhỏ' cùng cô gái họ Hàn có quan hệ thân thiết, Lãnh Tĩnh phản ứng cũng rất nhanh, "Dạ, con chào dì", khẽ gật đầu, lộ ra tám cái răng trắng bóng chuẩn mực, "Con tên Lãnh Tĩnh".
"Tốt tốt" - Mẹ Hàn nhìn người con gái xa lạ trước mắt càng thấy càng vừa mắt, nhìn qua đứa con bên cạnh không hài lòng chút nào, "Hàn Tự, con cũng thật là, muốn dẫn bạn tới gặp mẹ cũng không báo trước một tiếng, bởi vậy mẹ không chuẩn bị quà gặp mặt gì đó nữa ......"
"Dì à, dì đừng trách Hàn Tự, là con muốn anh ấy cùng tới chọn quà đấy ạ".
Cô mở miệng một câu là 'Dì này dì nọ' kêu thật ngọt ngào, Hàn Tự đứng bên cạnh nghe xong mới hiểu được người lớn (mẹ) gặp mặt cô gái nhỏ vui vẻ là người con gái lưu manh Lãnh tiểu thư, không khỏi nở nụ cười.
Nhìn người con gái trước mắt giả vờ ra dáng, Địch Mặc đứng bên kia, hai mắt âm u trầm xuống.
Địch Mặc lạnh lùng nhìn ba người trước mặt, kéo Hàn Thiên Thiên qua bên cạnh, nhỏ giọng chỉ có Hàn Thiên Thiên nghe được nghiêm túc nói, "Mặc kệ tôi làm gì đi nữa, cô nhất định phải phối hợp".
"Hả?"
Hàn Thiên Thiên nghe thấy không hiểu rõ, mới vừa nghiêng đầu chuẩn bị hỏi lại cho rõ, mẹ Hàn đặt chú ý qua bên họ, "Nhìn xem, nói chuyện vui qua nên dì quên giới thiệu, đây là em gái của Hàn Tự - Thiên Thiên. Đây là chồng sắp ----"
"Hàn Tự,