."
╮(╯_╰)╭
Sự phiền não của cô không có chỗ giãi bày, chỉ có thể tự động tiêu hóa.
Ở dưới tình trạng 'nơi-nào-có-mặt-Miss. Thời kì mãn kinh-nơi-đó-có-dâm-uy', mấy ngày nay ngay cả đến tấm bảng vẽ Lãnh Tĩnh cũng không được chạm tới, ngược lại toàn làm mấy công việc tạp vụ trong phòng thiết kế.
Không có chuyện không như ý nhất, chỉ có chuyện càng không như ý——
Vẫn loay hoay bận bịu kéo dài hơi tàn đến buổi trưa như cũ, cô đột nhiên nhận được cuộc gọi từ một số điện thoại lạ.
Một khắc kia, Lãnh Tĩnh thật hy vọng biết bao nhiêu về người bên đầu điện thoại kia là Tiểu bạch kiểm, như vậy tối thiểu cô có thể chửi mắng anh ta một trận để giải tỏa tâm lý ức chế, "Vị nào?"
Cô tức giận.
Đáng tiếc, trong ống nghe truyền tới giọng nói của vị bạn trai mối tình đầu sắp sửa kết hôn.
"Lần trước gửi thiệp mời cho em, đã nhận được chưa?"
". . . . . ."
"Thật ra thì. . . . . . Mặc dù trên thiệp mời viết là mang theo bạn tham gia, nhưng. . . . . ." - Bạn trai mối tình đầu của cô tựa hồ lúc cô nhấc điện thoại nghe máy đã nghe thấy tiếng sư tử rống của cô nên vẫn còn có chút kiêng kỵ, giọng nói lắp ba lắp bắp , ". . . . . . Nếu như em không có bạn đi cùng, cũng có thể đi một mình."
"Ai nói tôi không có bạn?" Lãnh Tĩnh lạnh lùng phản lại một câu.
Anh ta có vẻ như muốn nói lại thôi.
Năm đó bị phản bội cô đã từng khóc lóc, bây giờ suy nghĩ một chút, thật sự thay nước mắt của mình cảm thấy không đáng, nhưng giây phút này, Lãnh Tĩnh phát hiện ra mũi mình có chút cay cay.
Thật may là lúc này, có người gõ tay trên mặt bàn.
Bàn làm việc tạm thời của Lãnh Tĩnh ở bên cạnh nhà kho, đang lúc nghỉ trưa tìm tới cửa chính là tên chân chó theo đuôi số 1 của Miss. Thời kì mãn kinh, "Bảo cô đem những quần áo này đưa đến tận nhà khách hàng."
Nói xong ném cho Lãnh Tĩnh một tờ list được in ra rất chằng chịt những số hiệu mẫu quần áo cùng địa chỉ khách hàng.
Chân chó NO. 1 lắc lắc cái eo nhỏ đi mất, Lãnh Tĩnh cắn răng, "Hôn lễ của anh tôi nhất định sẽ tới đúng giờ." - Tiếng nói vừa dứt, "Tít" một tiếng cúp máy.
Lãnh Tĩnh mang theo gần trăm bộ quần áo chạy ở bên ngoài nguyên một buổi chiều, từ lúc mặt trời lên cao đến lúc chiều tối, cuối cùng chỉ còn sót lại một người khách cuối cùng.
Thấy tên người khách cuối cùng, cô thật sửng sốt một lúc lâu.
Hàn Thiên Thiên? Tài chủ mới của Tiểu bạch kiểm?
Khu chung cư theo hình thức khách sạn, sau khi qua cửa an ninh đến thang máy là có thể trực tiếp thông đến Hàn gia. Hai dấu chấm hỏi cứ như vậy vây khốn nhiễu loạn Lãnh Tĩnh, cho đến khi cô ra khỏi cửa thang máy.
Phóng mắt nhìn khắp nơi, trong phòng không có một bóng người.
"Xin hỏi? . . . . . ."
Thanh âm của cô từ đỉnh nóc nhà vang vọng xa thẳm. Dừng một chút, cô tựa hồ nghe thấy lầu hai có người nói chuyện, "Lên đây đi."
Phải . . . . . Thanh âm của một người đàn ông.
Lãnh Tĩnh xách theo vài hộp tinh xảo đựng trang phục bước lên lầu, đẩy ra một gian phòng có cửa đang khép hờ duy nhất trong tất cả các phòng ở lầu hai.
Cô nhìn thấy một người đàn ông ngồi ở trước bàn làm việc đang làm việc.
Người đàn ông giương mắt nhìn cô.
"Tôi tới vì Hàn. . . . . ." - Đầu lưỡi cô như bị thắt chặt lại.
Tại sao bị thắt chặt?
Bởi vì người đàn ông đó đứng lên, bắt đầu, bắt đầu, bắt đầu. . . . . . Cởi quần áo? ? ! !
Anh ta cầm quần áo để qua một bên, xuyên qua chiếc gương to liếc cô một cái liền nằm sấp trên giường, "Bắt đầu đi."
***
Hàn Tự nằm lỳ ở trên giường chờ đợi, sau lưng không có bất cứ động tĩnh gì. Sau đó, bên tai dần dần vang lên âm thanh rất nhỏ, tương tự như thanh âm nấc nghẹn của đứa bé.
Anh không hiểu quay đầu lại.
Vừa quay đầu lại thì có N cái hộp đang bay về phía anh. Trong màn hộp bay trong không trung kia, anh lờ mờ nhìn thấy sự tức giận của một cô gái trẻ, "Tôi bán quần áo, không bán thân. . . . . "
Chương 5: Một ngày làm tài chủ
Dịch: Heidi
Hãy để chúng ta quay trở lại mấy giờ trước.
Hàn Tự vừa công tác trở về đã bị người họ Địch nào đó hẹn đi hội quán kiếm đạo. Lý do của tên họ Địch kia hết sức đường hoàng, "Em gái cậu sợ cậu lao lực quá mà chết, đặc biệt cầu xin tôi lôi cậu ra ngoài xả hơi cho thư thái."
Chuyến đi công tác lần này không thể thành công, trừ bỏ được mối đầu tư nguy hiểm, Hàn Tự đang cần chỗ phát tiết, không nói hai lời cúp điện thoại, ném hành lý cho trợ lý, trực tiếp lái xe từ sân bay tới hội quán kiếm đạo.
Đổi trang phục kiếm đạo, sức lực mạnh mẽ của người quân tử được miêu tả vô cùng sinh động, tiếng va chạm của kiếm gỗ “cộp choang” vang lên bên trong hội quán, Địch Mặc liên tiếp trúng 3 nhát của anh ta, tóc cũng ướt hết, anh không giận ngược lại còn cười, "Ơ, lửa giận không nhỏ nha!"
"Show diễn châu báu của cậu thành công như vậy, xuân phong đắc ý, làm sao có thể hiểu được tâm trạng thất bại của nhân vật nhỏ bé như tôi chứ?"
"Ấy, tôi còn phải chờ tổng giám đốc Hàn ngài giúp tôi thoát khỏi số đào hoa nữa kìa" - Địch Mặc hài hước nhìn anh ta, "Tôi rất có thành ý."
Hàn Tự cử động cổ tay, mới vừa rồi vung kiếm dùng quá sức, hai cánh tay đã có chút tê rần, tỉ mỉ nhìn Địch Mặc một lượt, "Nếu như cậu thật sự có thành ý, thì cứ dốc hết sức đánh với tôi một trận, đừng cho là tôi không nhìn ra cậu đang nhường tôi."
Địch Mặc có chút không xác định hỏi anh ta, "Cậu chắc chắn?"
Hàn Tự trầm mặc đứng ngay ngắn, chuẩn bị tốt tư thế. Địch Mặc thấy vậy, từ từ nghiêm túc lại, đem mặt nạ bảo hộ khẽ gạt xuống, cầm kiếm chậm rãi lui về phía sau ba bước, hít sâu. Bắt đầu ——
Một phút phản kích ra ngón đòn rất nhanh.
Một phút đồng hồ sau, Hàn Tự bị đánh nằm trên đất, nhưng anh ta rất nhanh đã ngồi dậy, khóe miệng dưới mặt nạ nhếch lên nụ cười thỏa thích, niềm vui tràn trề.
Địch Mặc đi đến trước mặt anh ta, tháo mặt nạ bảo hộ xuống, có chút xin lỗi quan sát đánh giá anh ta, "Tôi nghĩ, cậu cần tôi giúp cậu giới thiệu một vị sư phụ xoa bóp bấm huyệt."
Sau đó?
Sau đó Hàn Tự nằm sấp ở trên giường, chờ thử một chút kim bài công phu trong truyền thuyết của nữ sư phụ, lại không ngờ chờ được lại là tiếng khóc của cô gái này.
Nửa người trên của Hàn Tự trần trụi vốn toàn chỗ xanh chỗ tím, hôm nay lại bị những hộp quà dầy cộm nặng nề đập mạnh trúng, đau đớn trong nháy mắt gia tăng gấp bội, anh cắn răng rời giường, liếc mắt nhìn lo¬go trên hộp quà, bừng tỉnh hiểu ra, đang định nói xin lỗi, cô gái trước mắt đã chộp được cái gạt tàn thuốc trên bàn làm việc, giơ tay lên định đánh về phía anh.
Cái gạt tàn thuốc dày chừng hai cm, trong thời gian nửa giây Hàn Tự nhanh chóng tính toán một chút khả năng chính mình phải bỏ mạng vì nó——
Nửa giây sau, trên bàn làm việc vang lên tiếng chuông điện thoại cứu mạng anh.
Hàn Tự cảm thấy mình sắp điên rồi, thế nhưng lại đưa tay ra làm động tác "Tạm ngừng" với cô gái này, "Đợi đợi chút, tôi nghe điện thoại trước đã."
Lãnh Tĩnh cũng cảm thấy mình gần điên rồi, nghe anh ta nói như vậy, cái gạt tàn thuốc trong tay thế nhưng không chịu hành động tiếp mà ngưng chừng giữa không trung.
Hàn Tự lôi áo sơ mi mặc vào, động tác vốn có chút gấp gáp, nhưng sau khi thấy trên màn hình hiện ra số điện thoại, động tác của anh càng vội vã hơn, gần như là dùng tốc độ ánh sáng bắt máy, "Alo!"
"Tay nghề của sư phụ như thế nào?"
"Tôi bị cậu hại chết rồi!" - Vừa dứt lời Hàn Tự lập tức bực dọc cúp máy, cài lại nút áo, vẻ mặt căng thẳng, "Cô. . . . . . là tới đưa quần áo cho Thiên Thiên?"
Đến lúc này, Lãnh Tĩnh miễn cưỡng coi như là đã bình tĩnh lại,