thái độ. Tình yêu của anh rõ ràng như vậy, sao cô có thể không nhìn thấy, không hiểu được?
Mặc Ân bật cười, thuận tiện vuốt lại mái tóc dài của cô, anh cũng chẳng để ý việc Tồn Ngải để lại dấu ấn trên người mình?
“Có muốn tổ chức một hôn lễ lãng mạn?” Anh nói nhỏ bên tai Tồn Ngải.
“Muốn.”
“Có biết hôn lễ như vậy cần bao nhiêu tiền?”
Tồn Ngải giơ tay bịt miệng anh lại. “Nếu anh muốn nói cho em, nếu muốn làm hôn lễ giống như vậy anh phải kiếm tiền thêm vài năm thì em không cần.” Mặc Ân lại bật cười, Tồn Ngải đã bị mấy phép tính của anh dọa đến. Anh nắn nắn gương mặt Tồn Ngải, kề sát vào mũi cô, cọ cọ: “Tiểu thư, tương lai em phải làm bà chủ nhà, nếu không tính toán tiền bạc được thì sao làm tốt công việc nội trợ đây.”
“Bằng không em đi kiếm tiền, anh ở nhà chăm lo gia đình.” Công việc của cô càng làm càng khởi sắc, nói không chừng có thể nhanh chóng xử lý tổ trưởng đầu heo, đến lúc đó đến phiên cô nhàm chán không có việc gì làm, khắp nơi chỉ tay vào người mới mắng họ đầu heo.
“Có thể, chờ đến khi em kiếm nhiều tiền hơn anh, lúc đó chúng ta nói tiếp.”
Tồn Ngải lè lưỡi, chỉ biết, anh là luật sư, làm gì dễ nói chuyện như vậy.
“Bắt hoa cô dâu! Bắt hoa cô dâu đi kìa!” Mấy cô gái bên dưới gào lên, chạy về phía hướng cô dâu.
Tồn Ngải nhìn anh một cái, cười hỏi: “Anh, nếu em đón được hoa cưới, chúng ta có thể trực tiếp vào lễ đường hay không?”
Cô lại chọc anh buồn cười: “Xem ra em thực sự rất muốn gả cho anh.”
“Đúng vậy, muốn, rất muốn.”
“Như vậy…đi đoạt hoa cưới đi, nếu có được thì thảo luận tiếp.” Mặc Ân vỗ vỗ mông cô. Xem ra cô dâu của anh đã chuẩn bị tốt rồi, anh nên đẩy mạnh kế hoạch kiếm tiền của mình thôi.
Tồn Ngải không lấy được hoa cưới. Về chuyện này thì mấy cô gái kia người sau lợi hại hơn người trước. Xem ra ở thời đại này, cô gái nào muốn lập gia đình hay không muốn lập gia đình phụ thuộc hơn phân nửa vào đàn ông.
Bởi vậy, tiếp đó, Tồn Ngải chu miệng, cái chu miệng này có thể treo lên đó khoảng ba cân thịt.
Vì an ủi cô, trên đường về nhà cả hai dừng xe lại, Mặc Ân mang cô đi xem áo cưới.
Đi vào tiệm áo cưới, Mặc Ân không nghĩ tới Tồn Ngải như sắp bị điên, chỗ nào cũng hứng khởi nói to, rồi cực kỳ tội nghiệp nói: “Anh, chúng mình có thể chụp mấy tấm ảnh cưới được không?”
Bởi vì Tồn Ngải rất đáng thương, bởi vì Mặc Ân rất chiều cô, không nỡ để cô buồn, vì thế gật đầu, sau đó mấy người phụ trách chụp ảnh này nọ bắt đầu bận rộn.
Bọn họ tạm điều đến một nhà tạo hình, nhiếp ảnh gia cùng nhân viên, trợ lý. Lúc Tồn Ngải chọn váy, những người trong nhóm đã sắp xếp chuẩn bị ổn thỏa.
Chỉ là một ý tưởng tùy hứng, cũng chỉ dự tính chụp khoảng mười mấy hai mươi tấm, nhưng không nghĩ tới Tồn Ngải xinh đẹp đến như vậy khiến ông chủ kiêm nhiếp ảnh gia động tâm, chụp hết tấm này đến tấm khác, liên tục ‘mưu sát’ hàng trăm phim ảnh.
Cả hai ở trong studio, chụp ảnh cưới truyền thống, rồi ngồi, rồi đứng, chụp vui vẻ không thôi.
Tồn Ngải cảm thấy không đã ghiền, vì thế cả đám lái xe, đi thẳng đến Hoa viên Lâm gia chụp trang phục cổ trang. Nhìn Mặc Ân mặc trường bào vụng về như vậy, Tồn Ngải cười đến bò lăn ra đất. Mà cô nhóc này như là người mẫu trời sinh, chỉ là cười bất chợt như vậy thôi cũng khiến nhiếp ảnh gia phải ‘ngón trỏ đại động.’ (đại ý thấy có thứ ‘ngon lành’ mà có dáng vẻ tham lam.)
Sau đó, Tồn Ngải thay một bộ váy màu vàng tươi, Mặc Ân cởi áo khoác, nới lỏng caravat một chút, cánh tay áo sơ mi được lật lên, thoải mái tự tại, dạo khắp công viên, cùng chú mèo con làm nhân vật phụ hỗ trợ, hoàn thành bộ ảnh.
Đêm khuya, cả hai đến bờ biển, xếp mấy trăm cây nến nhỏ thành một bản vẽ tình yêu, rồi cầm cả những cây pháo hoa đi vòng quanh trong đường tròn tình yêu đó.
Lần đầu tiên Tồn Ngải biết anh còn có thể kéo đàn violin. Tuy rằng cũng kéo violin không đến nơi đến chốn, chỉ có một khúc nhạc cực kỳ đơn giản, nhưng cô lại có cảm giác cực kỳ hạnh phúc của một nhân vật chính.
Đêm nay, một Lã Mặc Ân không hiểu lãng mạn là gì, dưới sự hiệp trợ của nhiếp ảnh gia cùng trợ lý nhân viên, hoàn thành chuyện tình say đắm lãng mạn.
Chụp ảnh xong đã rất trễ, mọi người đều mệt sắp chết, nhóm chụp ảnh dứt khoát quay về xe ngủ. Mặc Ân cùng Tồn Ngải không ngủ được, hai người tựa lưng nhau, ngồi trên bờ cát, thì thầm tán gẫu cả buổi.
“Anh, em sẽ nhớ ngày hôm nay.” Tồn Ngải nói với ngọn nến chưa tắt.
“Vì sao?”
“Nếu không ai giúp, anh vĩnh viễn không thể làm được chuyện lãng mạn như vậy.” Cô cười, đối với Mặc Ân, cô không có lòng tham, chỉ cần một hồi lãng mạn như vậy đã đủ.
“Em thích không?” Anh vươn ngón trỏ, trong vầng sáng mờ dịu dàng, ở bờ cát mịn, viết Lã Mặc Ân yêu Trữ Tồn Ngải.
“Không có cô gái nào không thích lãng mạn.” Cô dùng một, hai, ba, rất nhiều vòng tròn tình yêu vòng quanh chữ anh viết.
“Anh cho rằng những cô gái thích cảm giác an toàn.” Xem ra, đối với nữ giới, Lã Mặc Ân không hiểu biết nhiều lắm.
“Sai, phụ nữ sẽ không nhớ hàng tháng anh kiếm bao nhiêu tiền về nuôi gia đình, nhưng lại sẽ nhớ đến lúc sinh nhật anh đã tặng cô ấy một vòng cổ bạch kim; Phụ nữ sẽ không cảm động vì đàn ông gia đình làm việc hì hục như trâu như ngựa, đổ mồ hôi như mưa, mà sẽ vì một câu yêu thương anh nói bên tai họ, rằng anh không thể mất em, rồi bật khóc.
Đàn ông có thể quên làm việc nhà, không kiếm nhiều tiền, nhưng xin đừng quên ngày kỷ niệm kết hôn của hai người, đừng động một tý là lại phun ra mấy cái lời thô tục này nọ; đàn ông có thể không cần mỗi ngày phải uống Viagra cho mấy cô nữ thở lên thở xuống gì đó, nhưng nhất định phải nhớ, buổi sáng trước khi ra khỏi nhà hãy cho cô ấy một nụ hôn môi ngọt ngào.”
Thì ra cảm giác lãng mạn quan trọng như vậy. Mặc Ân còn tưởng rằng, chịu trách nhiệm mới là hàng đầu. Cho nên cô bé này luôn muốn đi vòng quanh thế giới, là vì muốn cảm giác lãng mạn kia?
“Anh biết rồi.” Anh sẽ về chỉnh sửa kế hoạch một chút, đem cảm giác lãng mạn cô muốn vào trong kế hoạch.
Thời gian từng chút một trôi qua, ánh bình minh trong trẻo nhuộm đỏ mặt biển. Mặc Ân ôm Tồn Ngải, cô dựa vào vai anh, cùng nhau nhìn về phương xa, về tương lai của một khoảng thời gian nào đó.
Họ không biết, lúc thái dương chiếu xuống ánh nắng rực rỡ đầu tiên, nhiếp ảnh gia đã chụp được bóng lưng hai người.
Mà Tồn Ngải cũng không nghĩ tới, chẳng những chỉ có bản thân cô là chìm đắm trong cảm xúc của màu nắng, mà điều gì đó cũng đã thôi thúc Mặc Ân làm ra một chuyện rung động không nằm trong kế hoạch dự tính.
Anh nói:“Tồn Ngải, chúng mình kết hôn đi.”
Chương 6
Thư Tồn Ngải đến muộn, Mặc Ân gởi liền hai bức thư hỏi cô, vì sao còn chưa viết thư trả lời? Có phải vẫn còn ở nước ngoài chưa về nhà hay không?
Nhưng Tồn Ngải vẫn không trả lời mọi bức thư anh gửi, vì thế Mặc Ân tự nhủ, chờ thêm ba ngày, nếu thư không đến, anh sẽ gọi điện cho cô Trữ hỏi cho rõ.
“Mặc Ân, hai ngày nay có chuyện gì mà tinh thần không yên vậy?”
Cửa bị gõ hai tiếng, Mặc Ân ngẩng đầu lên, phát hiện Chu Li Uy đang đứng cạnh cửa, nửa người dựa vào đấy, cười khẽ hỏi.
Li Uy là một nhân viên rất giỏi, một người hợp tác ăn ý, một người bạn tốt. Cô gái này th