t đến từ phía sau. Không thể đoán được là, cánh tay trái của Chu Li Uy bị quẹt, khiến cô nàng mất trọng tâm, thiếu chút nữa té ngã. Rất may mắn, Lã Mặc Ân nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy, không để cô nàng hôn môi với mặt đất.
“Cảm ơn.” Chu Li Uy đứng thẳng, vỗ vỗ tay áo.
“Không khách sáo.” Lã Mặc Ân buông tay. Chu Li Uy cắn môi, dò xét nhìn thoáng qua một cái, tự nhiên nói: “Chuyện vừa lúc nãy, tôi có thể giải thích rằng – là nhân duyên trời định, ông trời cố ý sắp xếp cho chúng ta trở thành người yêu?”
“Không thể.”
“Vì sao không thể?”
“Bởi vì là một người phụ nữ mạnh mẽ tin tưởng mình sẽ chiến thắng cả trời, không phải là tin tưởng vào cái gọi là duyên trời định.”
“Nghe có vẻ làm người phụ nữ mạnh mẽ rất chịu thiệt.” Cô nàng thở dài một tiếng.
“Tỉ dụ?”
“Cậu có thể giẫm nát một đám đàn ông dưới chân, bễ nghễ nhìn thiên hạ.”
“Thật sự là cảm ơn, bạn đã hình dung một người phụ nữ mạnh mẽ thành Hitler. Quên đi, tôi đoán bạn đã có người yêu.” Chu Li Uy vẫy vẫy tay.
Mặc Ân không phủ nhận, gật đầu. “Đúng, tôi đã có người yêu.”
“Cô ấy là một người thông minh đáng yêu chân thành thiện lương dịu dàng?”
Anh nghiêm túc nghĩ lại, rồi lắc đầu. “Cô ấy tự do phóng khoáng, nhưng tôi thích.”
Đây là trọng điểm. Cho dù Tồn Ngải có một ngàn khuyết điểm, tìm không thấy nửa ưu điểm gì, nhưng là anh vẫn thích cô, yêu cô, căn bản chẳng cần điều kiện nào cả.
Chi Li Uy cười khẽ, trong nụ cười có hai phần mất mát: “Đã biết, chúc bạn và người yêu hạnh phúc.”
“Cám ơn.”
“Nhưng…tôi vẫn phải nói cho bạn biết một chuyện. Tôi rất thích làm một bánh xe phòng hờ. Nếu ngày nào đó hai người chia tay, hãy nhớ đến tôi đầu tiên.”
Anh lắc đầu, so với sự kiêu ngạo lúc nãy của Chu Li Uy, thì lại càng chắc chắn hơn, nói: “Cô không có cơ hội này.”
Hai người nhìn nhau cười, nói hẹn gặp lại xong, anh đứng trước cổng trường chờ Tồn Ngải.
Cả hai đã hẹn nhau, hôm nay đến lớp luyện thi. Chỉ còn một năm nữa đã đến kỳ thi tuyển của Lã Mặc Ân, từng giây từng phút phải nắm chắc mà tiến lên, không có thời gian giúp cô học thêm, đành phải giao môn Số học của Tồn Ngải cho giáo viên ở lớp.
Mặc Ân nhìn đồng hồ đeo tay. Thời gian không còn sớm, tại sao Tồn Ngải vẫn chưa đến?
Lại chờ thêm năm phút, anh rút di động, nhấn số gọi điện: “Trữ Tồn Ngải, em đang ở đâu?”
“Ở cổng trường của anh í.”
“Tại sao anh không thấy em?” Anh nhìn chung quanh.
“Sao anh thấy em được chứ, bận đến vậy mà.” Tồn Ngải đã uống nguyên một vò dấm chua, giọng điệu cũng chua.
“Em đang nói cái gì thế?”
“Không phải sao? Vội vàng nói chuyện với người đẹp, vội vàng ôm người đẹp vào lòng thì còn tâm trạng đâu mà thấy em.”
Cô bé đang ghen?
Đôi mắt cười khiến môi anh cũng kéo lên. Thì ra là cô bé con này cũng đã trưởng thành rồi. Ngu ngốc như thế rốt cuộc cũng đã hiểu được giữa nam nữ không thể chấp nhận được người thứ ba. Vô cùng tốt, anh có thể lợi dụng điểm này ép Tồn Ngải giữ khoảng cách với anh hai, đặt chính sách an toàn lên hàng đầu.
Mặc Ân không tức giận, ngược lại có chút vui mừng. Bởi vì dục vọng muốn chiếm đoạt hoàn toàn đối phương, là tính chất đặc biệt của tình yêu.
“Cho nên em quyết định kiếm chỗ nào đó rình coi, không muốn đi ra?”
“Đúng, em thích rình coi đó, tự anh đi học luôn đi.” Cô bé con nói giọng mũi, còn hừ một tiếng.
“Thật đáng tiếc…Nếu em đã không muốn đi ra, anh đây gọi điện cho Chu Li Uy, hẹn cô ta đi cùng.”
“Ai là Chu Li Uy?” Giọng nói của Tồn Ngải cao vút, giống như cắm hai cây đinh sắt bên trong vậy.
“Người đẹp em vừa nói đấy.”
Hừ, thì ra tên cô ta là Chu Li Uy! Chỉ nghe một lần, Tồn Ngải đã ghi nhớ ba chữ này vào đầu thật chắc.
“Anh nói đáng tiếc, là đáng tiếc cái gì?” Cô rầu rĩ hỏi ngược.
“Không có gì, em về nhà trước đi, anh sẽ tìm thời gian hỏi thăm lớp học thêm cho em. Đến lúc đó em tự mình đi học.” Mặc Ân chuyển đề tài.
“Rốt cuộc các người đi đâu?” Giọng điệu nóng nảy.
“Không có việc gì, em ngoan ngoãn về đi. Thời tiết không tốt lắm, có lẽ trời sẽ mưa, em về nhà sớm một chút, đừng chạy loạn, sẽ mắc mưa, có biết hay không?”
“Em không muốn, anh nói đi anh nói đi, anh đi đâu?”
Tồn Ngải quýnh lên, theo bản năng bay ra khỏi cây cột mới ẩn nấp. Vì thế, Lã Mặc Ân đã nhìn thấy. Anh cười khẽ, ngắt di động.
“Này này, nói cho rõ nha, sao lại cúp điện thoại chứ…” Cô bé con vẫn còn nói to với điện thoại.
Mặc Ân sải ba bước dài tới cạnh Tồn Ngải, búng trán cô thật mạnh. “Ngắt điện thoại vì phí rất mắc.”
Nhếch miệng, siêu tủi thân. Cô kéo lấy cánh tay áo anh, hỏi tới: “Rốt cuộc anh cùng Chu Li Uy đi đâu?”
“Tên của cô ta em vừa nghe đã nhớ kỹ rồi?” Anh liếc mắt.
“Đúng vậy, cũng chẳng khó.” Tồn Ngải chu miệng nói.
“Không khó? Nếu em có thể nhớ tên mấy nhân vật lịch sử thì lợi hại rồi.” Anh lại gõ đầu cô một phen.
“Nói cho em đi, mấy người muốn đi đâu?” Tồn Ngải ôm tay anh cọ cọ.
Lã Mặc Ân lắc đầu, rút ra hai vé xem phim trong túi quần, phe phẩy trước mặt cô.
“Mấy người đi xem phim.” Cô chu miệng lên.
“Ngu ngốc, không phải ‘mấy người’, là ‘chúng ta’.” Anh thực sự không chịu nổi, trừng mắt nhìn.
Tồn Ngải nở nụ cười, khuôn mặt đỏ hồng ngượng ngùng. “Cho nên cái kia, chúng ta…là Lã Mặc Ân cùng Trữ Tồn Ngải nha?”
Anh rất rất muốn gõ gõ đầu cô thêm mấy phát. Nếu không sợ Tồn Ngải ngốc đi thì đã sớm động tay. “Không đúng, là Lã Mặc Ân cùng Trữ Ngu Ngốc.”
Tồn Ngải chưa từng sợ mắng, nắm lấy tay Lã Mặc Ân, mười ngón tay quấn chặt, dán mặt trên cánh tay anh, giọng nói khe khẽ mềm mại: “Anh trai.”
“Sao hả?” Một tiếng hừ mũi.
“Em thấy, tuy cái cô Chu Li Uy kia rất xinh đẹp, nhưng là rắp tâm bất lương, cố ý đùa giỡn, cố ý ngã lên người anh đó.”
“Ngốc à, đó là ngoài ý muốn, có người đụng vào.”
“Nói không chừng đó là người của cô ấy nha, là cô ấy sắp xếp này nọ, bằng không sao hôm nay lại tông vào, rồi còn cố ý khi ở bên cạnh anh thì cô ấy bị đụng phải, còn vô cùng vừa vặn, ngã thẳng vào lòng anh luôn kìa.”
Vừa nói xong vừa vỗ vỗ ngực anh, nơi vừa bị Chu Li Uy chạm qua. Chỗ này, khó ngửi chết được.
“Quay tơ ra kén hả cô? Em là Mori Kogoro chắc? Được rồi, em nên thi ngành Luật đi.”
Thi…Ầy, a, á, này…Cô vội vã nói sang chuyện khác.
“Anh, tụi mình đi xem phim đi?”
Lã Mặc Ân xem từng cái một, đọc tất cả mọi hy vọng ước nguyện của Tồn Ngải xong, chọn một vài tấm, dùng đinh mũ, cố định lại.
Lại đọc những dòng chữ trên ấy lần nữa.
Mình hy vọng có anh trai có thể vẽ tấm phác họa Trữ Tồn Ngải cho mình.
Anh đoán, lúc Tồn Ngải viết tờ giấy này, là vì cô nhìn thấy anh đang ngồi vẽ ở lớp mỹ thuật tạo hình. Lã Mặc Ân vẽ khá đẹp.
Mình hy vọng có thể để dành đủ tiền mua Swarovski.
Vòng Swarovski? Hình như là bạn học của Tồn Ngải nói cho cô biết.
Cô bé nói với anh, mỗi một hạt thủy tinh là một tình yêu hoàn mỹ. Tất cả những đôi yêu nhau đều có chung một hạt thủy tinh như thế, mà vòng thủy tinh Swarovski rất có tiếng.