i giận vỗ bàn thật mạnh, trừng mắt nhìn hai người đứng trước mặt.
“Bác Mạc, cháu và Hạo Cấp là thật lòng yêu nhau.” Bàng Tử Lê cầm khăn giấy hít mũi, không khỏi nghĩ đến cảnh tượng thời cổ đại thiếu gia và nha hoàn vụng trộm yêu nhau.
“Con muốn kết hôn với cô ấy.” Mạc Hạo Cấp ôm Bàng Tử Lê, giọng điệu kiên định.
“Cô gái này không được!” Cô giống loại phụ nữ chuyên nịnh bợ, không có tư cách đi vào cửa chính nhà họ Mạc, ai ~~ mắt nhìn của con trai thật làm cho ông thất vọng.
“Cháu không tốt ở chỗ nào, cháu sẽ sửa.” Bàng Tử Lê cắn chặt môi, buồn rầu nói, ra dáng cô bé đáng thương .
“Chuyện gì vậy? Chuyện gì?” Bà Mạc đi vào phòng khách, “Làm gì lớn tiếng như vậy?”
“Hạo Cấp nói muốn kết hôn với cô gái này!” Ông Mạc uống một ngụm trà lớn, vẫn không cách nào dập được lửa giận trong lòng.
“Phải không?” Bà Mạc ngạc nhiên nhìn Bàng Tử Lê, bà có cảm giác con mình đối với cô gái này hơi đặc biệt, chỉ là không nghĩ tới hai người phát triển nhanh chóng như thế.
“Mong rằng bác gái tác thành.” Bàng Tử Lê nói ra câu này thì vội vàng che miệng, thiếu chút nữa cười lớn, cũng không phải là diễn kịch cổ trang, cô văn vẻ làm gì chứ.
Mạc Hạo Cấp nhìn Bàng Tử Lê diễn cực kỳ vui vẻ, nhịn không được véo nhẹ bên eo cô, nhắc cô không cần nhập vai quá mức như vậy.
“Kết hôn là chuyện tốt, khi nào thì muốn qua nhà gái cầu hôn?”Bà Mạc gật đầu, con trai thích là tốt rồi, bà không ý kiến nhiều.
“Cô ta không được.” Giọng ông Mạc oang oang biểu thị ông không hài lòng.
“Là ông lấy vợ, hay là con trai lấy vợ?” bà Mạc không vui nhìn chồng, khó khăn lắm con trai mới muốn yên bề gia thất, nhưng ông vẫn muốn làm ngược lại là sao.
“Muốn cưới thì cưới, dù sao ngày thành hôn, tôi sẽ không đến dự.” Ông Mạc không kiềm được giận tức, đi vào phòng sách.
“Đừng để ý ông ấy, ông ấy chỉ nói nhảm thôi.” Bà Mạc lắc đầu, gọi quản gia tới dặn dò.
“Này, như vậy được sao?” Bàng Tử Lê lén giương mắt, nhìn bộ mặt không cảm xúc của Mạc Hạo Cấp.
Cô nghĩ rằng anh muốn để gia đình yên lòng mới kết hôn với cô, chỉ là bây giờ nhìn thái độ của ông Mạc, quan hệ cha con của họ càng trở nên căng thẳng, ừ ~~ hình như cô không phải nàng dâu lý tưởng.
Mạc Hạo Cấp đột nhiên lấy khăn giấy, nâng mặt cô lên, nhẹ nhàng lau vệt nước mắt còn dính trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
Bàng Tử Lê bị hành động bất ngờ của anh hù dọa, giật mình nhìn anh.
Cô thấy anh nhẹ nhàng, ánh mắt và nụ cười dịu đàng, nuốt nước miếng, hôm nay cô mới phát hiện, ngoại trừ bề ngoài anh đẹp hơn cô, ngay cả lông mi cũng dài hơn, cong hơn của cô.
Nếu như anh không nói gì, lần kết hôn giả này cô có thể sẽ ỷ lại vào anh! Bàng Tử Lê đột nhiên có ý xấu nghĩ như vậy.
“Cô Bàng, cô đến xem cái này.” Bà Mạc như nghĩ đến chuyện gì, hưng phấn cầm lấy ống đựng bút trên bàn, “Đây là lần trước tôi đến nhà cô nhìn thấy, sau đó cũng lấy một ít ống hút dán lên, cô xem tôi làm có được không?”
Bàng Tử Lê sợ tới mức lui về phía sau, chột dạ muốn giữ khoảng cách với Mạc Hạo Cấp, thấy ánh mắt không vừa lòng của anh, thậm chí giả như không nhận ra.
“Cô Bàng?” Sắp kết hôn còn thẹn thùng như vậy, Bà Mạc mỉm cười nhìn hai người bọn họ đùn đẩy lẫn nhau, trong lòng cảm thấy rất an ủi.
“A? Ống đựng bút sao? Để cháu xem.” Bàng Tử Lê cầm ống đựng bút, cười gượng: “Dán rất được.” Bà Mạc không có việc gì tự nhiên bắt chước cô làm ống đựng bút bằng ống hút để làm gì?
“Lần trước đến nhà cô làm phiền, tôi thấy có nhiều đồ vật rất thú vị, hôm nào cô dạy tôi, khi rảnh rỗi tôi có thể làm thử xem.”
“Được ạ.” Sở thích của bà Mạc đúng là đặc biệt, không giống những quý bà khác.
“Tôi sẽ xem cô như con gái, Hạo Cấp nhà chúng tôi giao cho cô.” Bà Mạc đến bên cạnh cô, nắm tay của cô vỗ nhè nhẹ, nhìn cô bằng ánh mắt nhân từ và yêu thương.
“Dạ.” Bàng Tử Lê cười cứng ngắc, trong lòng nặng trĩu, cô bắt đầu cảm thấy không biết lựa chọn của mình có chính xác hay không, bà Mạc muốn giao con trai bảo bối cho cô . . . . . .
“Tôi đi dỗ ngọt lão già đó một chút, cô và Hạo Cấp ở đây nói chuyện, buổi tối ở lại ăn cơm, tiện thể bàn việc hôn nhân, được không?”
“Vâng.” Bàng Tử Lê ngoài mặt mỉm cười, trong lòng lặng lẽ thở dài.
“Sao vậy?” Mạc Hạo Cấp nhìn ra tâm trạng của cô có vẻ không tốt.
“Tôi cảm thấy lương tâm bất an.” Bà Mạc đối xử với cô tốt như vậy, cô lại hùa theo con trai của bà lừa gạt bà. “Hay là chuyện này thôi đi!”
“Cô không cần một trăm ngàn nữa?” Anh nhướng mày, cho rằng cô chỉ từ bỏ được vài ngày.
“Không cần.” Một trăm ngàn tuy là con số lớn, tiền thì có thể kiếm lại, nhưng tình cảm không thể lấy lại được, cô không muốn nhìn thấy bà Mạc đau lòng.
“Tôi bảo đảm, không có vấn đề .” Anh cười mỉm, chỉ cần cô chịu ngoan ngoãn phối hợp…, tất cả sẽ như kế hoạch của anh, thuận lợi tiến hành.
“Anh chắc chắn?” Cô nhìn anh với vẻ mặt nghi ngờ.
Anh khoát tay muốn cô đi tới, cô đến trước mặt anh, chưa đầy một giây, bị anh ôm vào lòng.
“Này, anh làm gì thế?” Cô giãy dụa, cô chỉ nói giả kết hôn với anh, không nói là sẽ cho anh sàm sỡ.
“Có người nhìn.” Anh nhỏ giọng thì thầm bên tai cô.
“Thật sao? Ở đâu?” Cô ngẩng đầu, chỉ là bị ôm trước ngực anh, thân mật dựa vào anh.
“Nói nhỏ thôi.” Đương nhiên là giả rồi.
“Này, anh lừa cha mẹ như vậy không thấy cắn rức lương tâm sao?” Cô căng thẳng, không quen bị đàn ông ôm như vậy.
“Chỉ cần cô ngoan ngoãn phối hợp, hết thảy sẽ không có vấn đề.” Anh nhẹ vỗ về tóc cô, dịu dàng trấn an.
“Được rồi!” Cô nhắm mắt lại. “Còn lâu không?”
“Không biết.” Tất cả phải xem tâm trạng của ông chủ như anh.
“Này, tôi nghe thấy nhịp tim của anh đó!” Đập mạnh thật nha.
. . . . . . Cô gái này, xem anh là cái gì vậy?
“Tại sao phải cho cha mẹ tôi biết?” Bàng Tử Lê lười biếng dựa vào gối ôm, tròn mắt nhìn ‘đạo diễn hôn lễ’ Mạc Hạo Cấp.
“Nhà gái không có họ hàng thân thuộc, cô muốn người khác nghĩ như thế nào?” Anh liếc xéo cô, thật là câu hỏi ngu ngốc!
“Để người khác không suy nghĩ linh tinh sao?” Cô nhăn nhăn cái mũi nhỏ. “Tôi không hiểu, cuối cùng đều ly hôn, vì sao không đi đăng kí? Còn làm nhiều chuyện phiền phức như vậy.”
Bởi vì anh muốn cho cô một kỉ niệm đẹp, dù cho người trong cuộc không biết đây là hôn lễ duy nhất của cô, Mạc Hạo Cấp nhìn cô, không có cách nào nói ra nguyên nhân thực sự.
“Cậu Mạc à, chúng ta đi đăng ký thôi là được rồi.” Cô cười nịnh nọt, tha thiết nhìn anh.
“Cô muốn có một trăm ngàn thì ngoan ngoãn nghe theo là được rồi.” Anh lười phải suy nghĩ lí do giải thích rồi, lấy tiền chặn miệng của cô cho xong.
“Biết rồi, biết rồi.” Cô rất muốn cướp cây bút trên tay anh, sau đó lớn tiếng nói, cô mặc kệ! Nhưng chuyện bây giờ, cô là tên đã trên dây, không bắn đi không được!
“Chủ nhật này sẽ đi chọn áo cưới.” Anh lật lịch làm việc ra.
“Ai. . . . . .” Cô rầu rĩ than thở.
“Chọn áo cưới xong, sẽ đi ăn cơm.” Mặc kệ cô than thở thật tội nghiệp, anh muốn cô phải tham dự toàn bộ hành trình này.
“Tùy ý. . . . . .” Vốn dĩ bây giờ cô không có khả năng từ chối mà.