nước, cũng không nguyện cho anh một chức vọ, còn giễu cợt anh không có năng lực không làm được chuyện gì, người mẹ như vậy, còn không bằng không có."
Xa Tinh Tinh ở nơi mẹ Hướng chịu không ít khuất nhục, vì vậy nói đến bà cô đều nghiến răng nghiến lợi. "Anh hận mẹ anh, cho nên thành lập một ... công ty khác công ty nhà cạnh tranh cùng Hướng Thành, anh muốn chứng minh dù không có tổ tiên bao che, mình cũng có thể xây dựng nên một bầu trời như nhau. Cô nhìn đi, anh hiện tại không phải thành công khiến Hướng Thành phá sản sao?"
Tin tức nghe rợn cả người như thế, khiến cho Hàn Ngữ khiếp sợ nói không ra lời. Gia cụ Hướng Thành đóng cửa, là Hướng Kình một tay chủ đạo? Anh hận mẹ, thật sâu như vậy?
"Nhưng... Việc đó và kết hôn với tôi có quan hệ gì?" Cô không hiểu.
"Đần! Hướng gia kết thông gia và Hàn gia các người, gia cụ Hướng Thành đã lảo đảo muốn ngã rồi, mẹ của Hướng Kình chỉ là muốn tiền của Hàn Thị, cho nên vô luận như thế nào, cho dù đã đổi tân nương bà cũng muốn kết thông gia cùng Hàn thị. Mà Hướng Kình đã sớm điều tra trước rồi, theo bối cảnh của cô, Hàn thị không thể nào hỗ trợ, hơn nữa chính Hàn thị cũng ăn bữa hôm lo bữa mai."
Nói tới đây, Xa Tinh Tinh càng thêm đắc ý, cô vốn là chính là thua ở bối cảnh, như vậy thoạt nhìn, Hàn Ngữ cũng không thắng được cô bao nhiêu, mẹ Hướng đá đến một tấm bản lớn bằng sắt.
"Dù sao không phải kết hôn với cô, cũng sẽ là người khác, mà tình huống của cô đang phù hợp nhu cầu của Hướng Kình, một mặt làm lơi lỏng cảnh giác của mẹ anh, cho là con trai còn rất nghe lời, gọi anh cưới người nào thì cưới người đó, về mặt khác cũng dời lực chú ý của mẹ anh, bởi vì căn bản cô không có tiền cứu Hướng Thành."
Càng nghe, lòng Hàn Ngữ càng rét. Xa Tinh Tinh nói, quả thật phù hợp tình huống chung đụng giữa Hướng Kình và cô, anh tùy thời mà che chở cô, đại khái là sợ cô không chịu nổi khắc nghiệt của mẹ chồng mà tử trận quá sớm, lực chú ý của mẹ chồng lại sẽ trở lại trên người anh, để cho anh không tiện âm thầm thực hành mưu kế của anh sao?
Đã như vậy, tại sao anh còn hôn cô? Tại sao muốn nói giống như anh đang yêu cô, bắt đầu muốn đem cô để ở vị thứ nhất? Chẳng lẽ anh không biết, một khi cô biết rằng điều đó không thật, để xuống sẽ có bao nhiêu đau?
Ở giữa là Xa Tinh Tinh, đã làm cho cô yêu thật uất ức, hiện tại biết chân tướng rồi, biết tình yêu cô nhận định lại giả dối như vậy, cơ hồ ngay lập tức cô đã nghĩ buông tha.
Xa Tinh Tinh nhìn hốc mắt của cô đỏ lên, trong lòng vui mừng. Cô ta không phủ nhận có thêm mắm thêm muối trong thành phần lời nói, nhưng chân tướng thực tế đại khái quả thật như lời cô ta nói, chẳng qua cô tuyệt đối sẽ không nói ra chuyện Hướng Kình đã thật yêu Hàn Ngữ.
"Hiện tại cô biết không? vì đạt tới mục tiêu, Hướng Kình có thể hy sinh bất luận kẻ nào, năm đó anh chính là không bảo vệ tôi tốt, để cho tôi bị mẹ ruột của anh nhục nhã, nhưng ít ra tôi còn tình nguyện giúp anh hoàn thành kế hoạch của mình, hôm nay cô là con cờ anh lợi dụng, cũng đừng hy vọng xa vời anh sẽ vì cô làm cái gì."
Sau hết, cô bỏ lại quả bom cuối cùng——
"Cho nên trở lại bên cạnh tôi, là Hướng gia và Hướng Kình thiếu nợ tôi!"
___
0 Nhất châm kiến huyết: một kim thấy máu – ý nghĩa: một câu nói trúng ngay vết thương lòng.
Chương 8
Sau khi Hướng Kình tan ca về đến nhà, phòng khách tối om, phòng trong cũng tối om.
Chẳng lẽ Hàn Ngữ và mẹ đã đi ra ngoài?
Gần đây tình cảm mẹ chồng nàng dâu không tránh khỏi đột nhiên tăng mạnh, làm anh cảm thấy đoạn đời hận thù mẹ ruột vừa qua như nằm mộng, không khí gia đình ấm áp như vậy, làm anh rất quý trọng, nhưng xế chiều hôm nay thái độ anh đối xử với Hàn Ngữ, có lẽ đúng theo như lời Lý Quang Minh, là hơi quá đáng, cho nên anh có thành ý trở về nói xin lỗi.
Nhưng mà, người đâu?
Mở đèn trong phòng, không có bóng người, nhưng khi anh đứng bên giường tháo cà vạt mới thấy một đôi đùi đẹp bị ghế salon miệng rộng nuốt chửng.
Không thể nào? Lại bị ăn vào?
Anh không biết nên khóc hay cười kéo cô ra , "Sao em thích ở bên trong cái miệng há này thế?"
" Vì. . . . . ." thanh âm Hàn Ngữ mang theo nghẹn ngào, "Chỉ có ở nơi này, em mới có thể cảm nhận được ấm áp chân chính, sẽ không có người nghe được em khóc. . . . . ."
Vừa qua, chỉ cần cô bị ủy khuất nơi anh, sẽ nhét mình vào miệng salon, thầm nghĩ về ấm áp và hơi thở của anh, song lần này phát hiện chồng của mình không phải như người mình mong đợi trong nội tâm, quá đáng hơn, có lẽ từ khi mới bắt đầu thì trong lòng anh còn có lừa gạt, cho nên cho dù ở miệng rộng đợi anh một buổi tối, vẫn cảm thấy lạnh lẽo.
Hơn nữa, sợ rằng lần này ngay cả ghế sa lon cũng không che hết tiếng cô khóc rồi, bởi vì cô thật là khổ sở, thật là khổ sở.
"Em làm sao vậy?" Nghe vậy nội tâm anh không khỏi căng thẳng, vội vàng ôm nhẹ hai vai của cô, mới phát hiện cô đã sớm rơi lệ đầy gương mặt.
Hàn Ngữ nhẹ nhàng tránh thoát ra ngực anh, dùng một loại ánh mắt vừa thất vọng vừa buồn bã nhìn lại anh.
"Em biết rồi.. " Cô yếu ớt nói, trong giọng nói còn có nghẹn ngào, "Bao hàm những thứ anh không muốn cho em biết, còn có chuyện em không nên biết... "
"Em nói là chuyện gì?" toàn thân anh nhất thời căng thẳng. Quả thật có ít chuyện anh đã che giấu cô, nhưng giấu diếm là vì tốt cho cô, có một số việc, không biết mới hạnh phúc.
"Nguyên nhân đóng cửa của Hướng Thành Gia Cụ là anh phải không?" Cô không nói chuyện này với mẹ chồng, vì cô không cách nào tưởng tượng điều này sẽ tạo thành bao nhiêu phong ba giữa mẹ con họ. Từ khi kết hôn đến nay, cô cố gắng hàn gắn quan hệ mẹ con họ, thật vất vả mới có chút khởi sắc, nhưng ngay lúc này cô lại biết nhiều chuyện thực không chịu nổi như vậy.
Hít vào một hơi, cô cố gắng nói rõ ràng một chút. "Anh đã sắp đặt khiến Hướng Thành Gia Cụ đóng cửa, khiến cho mẹ không cửa cầu cứu, bởi vì anh không cam lòng mẹ từng nói anh vô dụng, bất mãn mẹ độc tài, càng muốn trả thù mẹ coi thường anh từ nhỏ đến lớn, có đúng không?"
" Ai nói cho em biết điều này?" Anh cũng nghiêm túc lên.
Thấy không phủ nhận, ngược lại chất vấn cô, trái tim Hàn Ngữ trở nên băng giá hơn.
Chẳng lẽ anh thật sự là người vô tình như vậy, cô đã nhìn lầm anh sao?
"Hôm nay Xa Tinh Tinh hẹn em ăn cơm, nói những chuyện này cho em biết." Nghĩ đến việc bị đối phương chèn ép, nhưng cô không có lực chống đỡ chút nào, cô thấy Hướng thái thái như mình thật uất ức, cũng không muốn nhẫn nại nữa.
"Mà em, là một con cờ quan trọng nhất trong kế hoạch của anh, nên lúc đầu chị gái và em trao đổi, anh mới có thể hoàn toàn không sao cả. Nhất định anh thấy em rất ngu, rất dễ bị lừa gạt phải không?"
Hướng Kình không cách nào phản bác, bởi vì quả thật như thế, ban đầu với cô, anh không có tình cảm, chỉ cần có thể đạt tới mục đích ban đầu lừa mẹ và Hướng Thành Gia Cụ, đối tượng kết hôn có lợi với anh, anh đều tiếp nhận.
"Anh không nói vậy... " Nhưng bây giờ không giống với lúc trước, tình cảm giữa hai người ấm lên, anh vẫn thử tìm hết đường vì mình.
Nhưng nhất thời Hàn Ngữ không dịu ngoan như lúc bình thường, lấy khẩu khí đâu vào đấy hỏi: "Chẳng lẽ, cho tới bây giờ anh không nghĩ như vậy? Việc anh bảo em không cần lo chuyện của Hướng Thành gia Cụ, chẳng lẽ không phải sợ em làm hỏng kế hoạch?"
"Anh. . . . . ." Đích xác là như vậy, cho nên anh không nói ra một câu đầy đủ.