gữ cứ thế giải đọc lời nói này. Mẹ chồng nôn nóng muốn hiểu rõ mình như vậy, hẳn là muốn thành lập tốt quan hệ mẹ chồng nàng dâu? “Sở trường của con là đan, ghép vải, thủ công mỹ nghệ hoặc nhiều hoặc ít thành thạo một chút.” Cô khiêm tốn nói. Trên thực tế, hàng len của cô còn tại Nhật Bản lấy khen thưởng lớn nữa!
Bất quá sở trường này nghe vào tai mẹ Hướng, hoàn toàn không phải một sự việc đơn giản như vậy, chỉ cảm thấy cô giả ngu, “Chỉ biết một việc vặt vảnh, cô không nghĩ đến việc hỗ trợ sự nghiệp Hướng thành nội thất của chúng ta hả?”
“Mẹ, con nghĩ vài thứ kia, con không quá thông thạo.” Cô lại lần nữa khiêm tốn, nghiêm khắc lại nói tiếp, chuyện buôn bán cô không chỉ là không rành, mà là hoàn toàn không hiểu.
“Quên đi, sớm biết rằng Hàn gia các người không có gì tốt rồi. Lúc trước tôi muốn Hàn gia gả vào là Hàn Thấm, tôi có nghe thấy cô ta trên thương trường lộ ra một ít mưu lược, ít nhất đối với Hướng Gia ta có thể dùng. Hiện tại vào cửa là cô - con nhóc ngốc, mặc kệ cô là giả vờ hay là thật sự, không muốn hỗ trợ sự nghiệp Hướng Gia coi như xong!” Trải qua trò khôi hài chị em Hàn gia trao đổi như vậy, bà càng bắt đầu đề phòng tâm kế của người Hàn gia.
“Bất quá” mẹ Hướng nói trắng ra. “Nếu cô gả cho Hướng Kình, khi Hướng gia chúng tôi cần giúp đỡ, đừng khoanh tay đứng nhìn là được.”
“Đương nhiên, con sẽ tận lực hỗ trợ.” Hàn Ngữ cho rằng đây là thiên kinh địa nghĩa, không rõ ngụ ý của mẹ chồng là căn cứ vào lập trường sự thật cỡ nào.
Những lời này của cô, ở trong kiểu tai nịnh hót của mẹ Hướng, lập tức lại bị xuyên tạc thành trái lương tâm mà nói.
Sau khi nói chuyện hôn sự cùng Hàn gia, mọi việc không thuận, sự nghiệp của Hướng Thành không chỉ chưa đi lên, còn lui rất nhiều, các vụ làm ăn bị một công ty mới đoạt không ít, cố tình muốn điều tra công ty kia lại rất khó tra, đến bây giờ đều còn không rõ người chủ mưu là ai; hơn nữa ngày hôm qua trong tiệc cưới, cô dâu lại thay đổi, tức giận cùng buồn bực còn ở trong bụng, làm bà một lòng đã nghĩ phải chỉnh Hàn ngữ, nhả một ngụm oán khí.
Nhị tiểu thư Hàn Gia nghe nói không chỉ không thông minh như chị mình, còn cả ngày thường ở nhà cái gì cũng không biết, hiện tại lại giả như một bộ dáng con dâu hiền. . . Tâm tư mẹ Hướng vừa chuyển, nghĩ đến muốn như thế nào sửa trị cô.
“Dù sao hiện tại cô một chút tác dụng đều không có, Hướng Gia chúng ta cũng không dưỡng người ăn không ngồi rồi.” Ánh mắt mẹ Hướng chuyển hướng đến đầu bếp nữ chị Phùng đứng ở xa xa, lại rơi xuống trên người Hàn Ngữ. “ Chị Phùng lớn tuổi, nấu đồ ăn hương vị không hợp ý tôi, cô làm con dâu, muốn cô nấu bữa cơm không quá đáng chứ?”
Ý cười lạnh lùng từ khóe miệng xẹt qua, bà khinh miệt nhìn Hàn Ngữ, sở trường vừa rồi cô gái nhỏ này tự xưng, không có việc nấu nướng này rồi?
“Sau này ba bữa của Hướng Gia, liền do cô phụ trách !”
Hôm qua mới tân hôn, còn chưa kịp tìm hiểu vợ của mình, hôm nay phải đi làm, đây là chuyện xui xẻo nhất của đàn ông rồi.
Bất quá Hướng Kình mặc kệ chuyện này, anh tuy rằng đối Hàn Ngữ ấn tượng không kém, nhưng cũng không có tồn tại tình yêu. Ở trong lòng anh công tác trước mắt tiến tới là kế hoạch hạng nhất, nếu so với cùng một người vợ chính mình không quen cả ngày ở nhà thì quan trọng hơn.
Bất quá, nghĩa vụ làm chồng cơ bản anh vẫn là tận tâm, ví như chuyện về nhà ăn cơm chiều này, huống chi anh rất rõ ràng mẹ già của mình có tính cách gì, đặc biệt khi anh đi làm thì cô còn ở lại trong nhà, tám phần là muốn thị uy con dâu mới 0.
Hàn Ngữ cũng không giống như chị mình - Hàn Thấm, khôn khéo đến mức bị quăng lên hoang đảo đại khái cũng sẽ nghĩ biện pháp mua được thức ăn trở về an toàn. Nghĩ đến đây, anh không tự chủ được bước nhanh hơn, dù sao cô vợ này với anh mà nói còn có tác dụng rất lớn, cũng không thể ngày hôm sau đã bị mẹ già dọa chạy.
Bình thường lúc này về nhà,chị Phùng đã nấu xong một bàn đồ ăn nóng hầm hập chờ anh, nhưng mà hôm nay bước vào trong nhà thì anh ngoài ý muốn nhìn đến trên bàn cơm rỗng tuếch, ngược lại là chị Phùng vẻ mặt lo lắng thẳng hướng phòng bếp đánh giá, vừa thấy anh đến, liền ba bước thành hai bước bước nhanh lại đây.
“Thiếu gia, người đã về.” Đi vào bên cạnh anh, chị Phùng nhìn chung quanh một chút, mới hạ giọng nói: “Sao hôm nay người còn đi làm? Hại ta lo lắng gần chết.”
“Có cái gì lo lắng? Con không phải mỗi ngày đều đi làm sao?” Nhướng mày, Hướng Kình khó hiểu vị đầu bếp nữ từng trải này vì sao có chút từ không diễn ý (trong lời nói không diễn đạt ý). “Hôm nay không có bữa tối sao?”
“Này. . . Hẳn là có.” Chị Phùng cũng không xác định, đây là chỗ mình sầu lo. “ phu nhân hôm nay yêu cầu thiếu phu nhân, về sau phụ trách ba bữa trong nhà, còn không cho tôi hỗ trợ. Từ ba giờ trước, thiếu phu nhân liền tiến phòng bếp chuẩn bị, đến bây giờ còn chưa có đi ra đâu!”
Nha? Quả nhiên không ngoài dự đoán. Khoé môi Hướng Kình khẽ nhếch, thẳng tắp nhìn chằm chằm cửa phòng bếp, chuyện này đưa ra ý kiến không hợp. Anh hiểu rất rõ mẹ của mình, ra chiêu tuyệt đối không chỉ như thế, hy vọng Hàn Ngữ không cần bị việc nhỏ này đánh bại, nếu không anh sẽ thực thất vọng.
“Thiếu gia, người muốn vào xem hay không?” chị Phùng ở Hướng Gia ba mươi mấy năm, đối cá tính mỗi người Hướng Gia cũng thật là hiểu biết. Thiếu phu nhân cá tính đơn thuần gả vào, gặp được mẹ chồng như sói như hổ cùng người chồng giữ kín như bưng, nhất định là không tốt được .
Hướng Kình chưa đáp lời, mẹ anh đột nhiên mặt hầm hầm từ trong phòng đi ra, lạnh lùng hỏi: “chị Phùng, cô ta còn nấu bao lâu?”
“Ách, tôi nghĩ chắc một chút nữa thôi.” Chị Phùng tránh không được lại vì thiếu phu nhân đổ mồ hôi lạnh một phen .
“Kêu cô ta nấu một chút cơm liền chậm chạp như vậy, có không cam lòng như vậy sao?” Ánh mắt liếc về phía con trai trầm lặng không hé răng một bên, “Nhìn xem cô vợ hiền của con đi, ngay cả nấu cơm cũng không được.”
“Cưới cô ấy vào cửa, không phải ý mẹ sao?” Hướng Kình thản nhiên trả lời mẹ một câu.
Mẹ Hướng chán nản, nhưng lại không thể tức giận với con trai. Từ sau khi chồng mất đi, thái độ con trai đối với mình càng ngày càng lãnh đạm, bà cũng không biết phải làm sao để khoảng cách mẹ con gần hơn, đành phải nhìn khoảng cách dần dần mở rộng.
Bà chỉ tức giận nói: “Lúc trước mẹ muốn, cũng không phải là Hàn gia nhị tiểu thư chuyện gì đều không làm được này. Bất quá nếu đã cưới, cũng nên kêu cô ta làm chút chuyện.”
Hướng Kình như có suy nghĩ gì nhìn mẹ mình. “Lúc trước ở trên tiệc cưới, mẹ biết cô dâu bị thay đổi , không phải có thể lập tức kêu ngừng sao? Cho dù có mất mặt, cũng là Hàn gia thất tín trước, không ai trách Hướng Gia chúng ta, nhưng mẹ vẫn kiên trì tiếp tục hôn lễ, chẳng lẽ mẹ còn tính mặt khác ?”
“con. . .” Điều trong lòng mình bị một câu nói toạc ra, mẹ Hướng rất khó xử, muốn nói gì, hướng phòng bếp truyền đến tiếng bước chân, Hàn Ngữ bận một buổi chiều rốt cục hiện thân.
Cô bưng một tô canh nóng, cười dài đi ra. “Con nấu xong rồi, thật ngại khiến cho mọi người đợi lâu, đều là vì tô canh này. . . Hướng Kình, anh đã về?”
Hướng kình nhìn thấy bộ dáng kinh hỉ của cô, một loại cảm giác hư vinh hơi hơi tác động anh.
“Cẩn thận canh trên tay em.” Bất quá, ở trước mặt mẹ, anh vẫn chưa nên đối vợ mới cưới biểu hiện quá nhiệt tình.