Thạc Ngạn cũng chỉ cười cười mà không nói gì thêm. Y Nhu thấy vậy vội đổi đề tài câu chuyện nhằm chuyển sự chú ý của anh sang hướng khác. “ Anh như thế nào hôm nay lại rảnh mà đến đây vậy ? ”
“ Anh là có chút chuyện muốn tìm em, bây giờ có tiện không ? ”
-…-…-…-…-
Sóng bước chậm rãi dạo trên con đường vắng, hai người chỉ trầm lặng bước đi, không ai nói một câu gì. Y Nhu cảm thấy được, hôm nay anh đến tìm nàng, tình cảnh không giống như mọi lần, hình như anh có tâm sự ?
Nàng rụt rè lên tiếng, phá vỡ không khí trầm lắng giữa hai người : “ Thạc Ngạn ca, anh có tâm sự à ? ”
Thạc Ngạn quay sang nhìn nàng, im lặng trong giây lát rồi ho nhẹ một tiếng, thu hết dũng khí, nhìn sâu vào mắt nàng và nói : “ Y Nhu, làm bạn gái anh nhé ! ”
Y Nhu mặt thoáng ửng hồng, e lệ cúi đầu, nguyên lai đây là lý do của sự khác thường ở anh ấy.
“ Chúng ta cứ như bây giờ, không tốt sao ? ”
“ Anh muốn em chính thức trở thành bạn gái anh, Y Nhu ! Một năm qua, hẳn em cũng phần nào hiểu được tâm ý của anh, anh không phải là người tùy tiện trong tình cảm, những lời này cũng không phải là xuất phát từ suy nghĩ bồng bột, nhất thời. Anh biết em cần có một người đàn ông để dựa vào, anh hy vọng anh sẽ là người đàn ông đó. Không chỉ là tình nhân, anh muốn kết hôn với em. Anh biết rõ gia đình em, mọi người trong gia đình em cũng có vẻ thích anh, hãy cho anh được trở thành một thành viên của gia đình em, được chứ Y Nhu ? ”
“ Thạc … Ngạn …” Nét mặt cùng những lời nói chân thành của anh khiến lòng nàng bồi hồi, xúc động, nhưng có lẽ quan trọng hơn khiến nàng cảm động như vậy, đó chính là bản thân anh. Thạc Ngạn ngày hôm nay thực giống một đại nam nhân thực thụ, kiên quyết chờ đợi câu trả lời của nàng. Nhìn sâu vào ánh mắt phiến tình kia, nàng ngượng ngùng gật đầu.
“ Nha, Y Nhu ! ” Vui sướng cùng với hạnh phúc khiến anh quá đỗi vui mừng, ôm choàng lấy Y Nhu vào lòng, cảm nhận hai con tim cùng chung nhịp đập. Khẽ nâng mặt nàng lên, ôn nhu đặt lên môi nàng một nụ hôn. Y Nhu e lệ đón nhận nụ hôn đầu tiên. Mà cách đó không xa trong một chiếc xe hơi đen bóng, có một đôi hỏa mâu hừng hực lửa giận, nhìn chằm chằm vào 2 bóng hình đang quấn quýt trước mắt, ánh nhìn như chỉ chực bổ nhào vào giết chết đối phương. Đường Hoàng biểu tình băng lãnh cực điểm, trên tay vận chút lực, chén rượu trong tay thoáng chốc vỡ vụn thành ngàn mảnh.
Hắn mới xuất ngoại trở về, trái tim nàng đã bị người khác đoạt đi …
“ Thạch Đồng ! ”
“ Dạ ! Lão bản ! ”
“ Tìm hiểu xem, đối phương là ai ! ”
“ Tuân mệnh.”
Một chương khủng bố + dọa người cuối cùng cũng đã xong *lau lau mồ hôi lạnh*
Chương 2
Nữ nhân đang yêu, trên khuôn mặt thường lộ rõ vẻ tươi cười hạnh phúc ! Y Nhu cũng không khác gì hơn, từ khi nhận lời làm bạn gái của Thạc Ngạn, nàng rất hay cười. Nghĩ đến anh, nàng lại không giấu được cảm giác ngọt ngào cùng niềm hạnh phúc dâng lên trong lòng, bất giác lại nở nụ cười.
“ Ngươi đang yêu ! ” Tú Khanh đột nhiên ở đâu chui ra, kêu to.
Đang chìm trong những suy nghĩ vu vơ, bị Tú Khanh đột nhiên kêu to như vậy bên tai, nàng không tránh khỏi một phen giật mình hoảng hốt. Các đồng học khác đều chuyển ánh mắt hiếu kì nhìn sang phía bọn nàng. Y Nhu vội vàng nở một nụ cười ngượng ngùng với các bạn khác rồi quay đầu về phía Tú Khanh:
“ Ngươi đang nói bậy gì đó ? Nhỏ giọng thôi ! ” Đè thấp âm lượng, nàng gấp đến độ đưa tay ra che miệng Tú Khanh lại.
“ Vô duyên vô cớ ngửa mặt lên trần nhà cười, không phải yêu thì là gì ? ”
Khuôn mặt nàng thoáng cái đã ửng hồng. “ Mới giành được ít vinh quang lúc vận động, bộ không được sao ? ”
“ Di, bất quá … mặt ngươi trông như ra nắng một hồi lâu rồi nha ! ”
“ Ngươi dám giễu cợt ta, xem ta xử lí ngươi như thế nào !! ”
Hai cái nữ hài vui vẻ cười đùa nhau, lúc sau Tú Khanh chịu không nổi, giơ tay đầu hàng hướng Y Nhu hỏi: “ Được rồi, được rồi, ta thua ! Mau nói ta biết, nam nhân may mắn kia là ai ? ”
Y Nhu xấu hổ, mặt đỏ ửng lên ! Giống như những nữ nhân đang yêu khác tự thuật tình cảm lưu luyến bấy lâu. Hạnh phúc là tình cảm chờ mong bấy lâu, giờ đã đơm hoa kết trái. Nghĩ đến nụ hôn đầu tiên tối hôm qua, đến giờ vẫn làm cho tim nàng loạn nhịp mãi không thôi.
Nhưng là, hạnh phúc đến quá bất ngờ khiến trong lòng nàng cũng sinh ra ít nhiều bất an. Nàng đem nỗi bất an trong lòng nói với Tú Khanh.
“ Ai nha, đó cũng là chuyện bình thường thôi, nữ tử khi vừa mới yêu luôn cảm thấy bất an, sợ mất đi người mình yêu, đó cũng là chuyện bình thường thôi, yên tâm đi ! ”
“ Không, ta sẽ lo lắng là vì … Trước đây mỗi lần có người muốn theo đuổi , ta còn chưa kịp nói rõ tình cảm của mình, đối phương đã mạc danh kì diệu ly khai, ta thường nghĩ, phải chăng là bản thân mình có điểm gì đó không tốt. ”
“ Ngươi là chỉ … Lâm Vũ Phàm ? ” Mối tình đầu của Y Nhu là hồi còn học Trung học , người kia là một nam sinh anh tuấn, bướng bỉnh, không có việc gì làm liền đem tình cảm của Y Nhu ra trêu đùa.
“ Ân. ” Suy nghĩ của Y Nhu một lần nữa bị kéo về con người trong sáng, ngây thơ của những năm tháng trung học. Hồi ấy, Lâm Vũ Phàm là nam hài mà nàng ái mộ nhất, hắn thường xuyên xuất hiện bên cạnh nàng, lại thường thích đâud võ mồm với nàng, nhưng là sự hài hước cùng vẻ sáng sủa của hắn luôn thu hút rất nhiều nữ đồng học [ có ai k hiểu k nhỉ "> , lẽ đương nhiên cũng hấp dẫn ánh mắt của nàng. Chính là, Lâm Vũ Phàm lần đầu viết thư hẹn nàng, nói có chuyện muốn nói với nàng, thế nhưng sau đó lại không thấy tăm hơi hắn đâu.
Tú Khanh nhớ lại, “ Nghe bạn bè đồn rằng, cả nhà hắn đột nhiên xuất ngoại, tựa hồ có liên quan đến vấn đề tài chính.”
“ Phải không ? Nhưng là hắn ngay cả một lời cáo biệt cũng không nói. Mà cũng không chỉ có hắn, kế tiếp sau đó, phàm là nam sinh có ý theo đuổi ta, cuối cùng đều là chung một kết cục, mọi thứ chưa kịp bắt đầu đã liền vội kết thúc, e là … Là ta không tốt, đem bọn họ dọa chạy. ”
“ Đừng có mà nghĩ lung tung, là bọn hắn có mắt không tròng. Nam sinh hiện tại tư tưỏng đều không đủ trưởng thành, đối nữ sinh cũng không có gì rõ ràng, chẳng có lấy một chút ổn trọng khiến người ta có cảm giác an toàn, ấy vậy nên mới cô phụ mối tình đầu đẹp đẽ của cả đời mình. ”
Có lẽ đúng là như vậy đi, nghe được những lời nói của Tú Khanh, Y Nhu như phần nào trút được nỗi bất an trong lòng, lại mỉm cười rạng rỡ. Thạc Ngạn là nam nhân tốt, cũng là một người rất kiên định, cùng anh ất ở một chỗ cảm giác rất an toàn. Tin tưởng rằng, mối tình này nhất định sẽ có một kết cục viên mãn.
Sau giờ tan học, Thạc Ngạn hẹn nàng cùng đi ăn tối. Nàng vụng trộm kiểm tra xem bộ dạng mình đã ổn chưa, nàng sợ sẽ có điểm không hợp ý đối phương.
“ Có chuyện gì vui sao ? ” Thạc Ngạn thưởng thức nét cười như xuân phong trên khuôn mặt nàng.
“ Không có gì ạ ! ”
Anh thu hết dũng khí cầm lấy tay của nàng. Y Nhu một chút cự tuyệt hành vi của anh cũng không có. Nguyên lai hai người cùng ai mộ lẫn nhau, sau một năm liền có bước tiến triển nhanh chóng như ngày hôm nay. Nàng vụng trộm đưa mắt ngắm nhìn khuôn mặt người yêu, tựa như một thiếu nữ chưa từng biết đến mùi vị tình yêu, đắm mình trong sự dễ chịu, ngọt ngào mà tình yêu mang đến, tin tưởng về sau, mọi chuyện sẽ tiến triển thuận lợi.