a anh, nghĩ đến vợ anh đã từng quá đáng với cô, hơn nữa Khả Khả ồn ào cùng với dì Thúy xúi dục, cô quyết định buông Hứa Gia Dương ra, làm theo suy nghĩ của mình. Cho nên, cô liền to gan tới đây.
"Tại sao cha không tới đón chúng ta?" Nhảy xuống xe lửa, Lam Khả Khả đứng yên tại chỗ, vốn hai gò má mềm mại đỏ thắm đã phúng phính, bởi vì thất vọng mà không còn vui vẻ.
"Cha không biết chúng ta muốn tới tìm cha, cho nên không có tới đón chúng ta." Lam Tư Nhược giải thích, kéo kéo tay nhỏ của bé, gián tiếp kéo hai chân ngắn ngủn của bé đi theo.
Lam Khả Khả không tình nguyện bị Lam Tư Nhược kéo đi, "Vậy mẹ gọi điện thoại cho cha đi, gọi cha mau tới đây đón chúng ta."
"Khả Khả, mẹ không có số điện thoại của cha." Thiếu phàm lúc rời đi không để lại bất kỳ cách liên lạc nào, cô lại không quen với cuộc sống ở Đài Bắc này, lỡ may tối nay không tìm được anh, cô lo lắng mẹ con cô phải ở đầu đường xó chợ.
Đi ra trạm xe Đài Bắc, Lam Tư Nhược cầm tay Lam Khả Khả đứng lại ở trước cổng vào của trạm xe, nhìn dòng người di chuyển tập nập phía trước, đèn neon lóe sáng, tuyến xe buýt ngược đường nhau, cùng chen chúc, tất cả cảnh vật lạ ở đây cũng làm cho cô sợ hãi.
"Mẹ, chúng phải đi đâu?" Lam Khả Khả cầm tay Lam Tư Nhược.
"Mẹ cũng không biết." Cô bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ choáng váng, hoảng hoảng hốt hốt nói ra lời nói thật.
"Mẹ, cha ở đâu?" Nghe Lam Tư Nhược nói là không biết, Lam Khả lo lắng, vì vậy càng dùng sức giật lấy tay của cô.
"Cha, cha ở tại... Khả Khả, chúng ta gọi taxi." Taxi sẽ chở các cô đến đó. Có thể tiết kiệm thời gian tìm kiếm.
"Được." Bé nhe răng cười.
Vì vậy, một lớn một nhỏ tay cầm tay đi về phía taxi dừng ở ven đường.
Quả nhiên là dùng tiền mọi việc sẽ dễ dàng hơn! Hai mươi phút sau hai người đã đứng ở trước của bệnh viện tổng hợp tập đoàn Hoằng Vi, bệnh viện này có thể dùng hai từ khí thế để hình dung.
Đi vào bệnh viện, hai mẹ con họ Lam tới trước quầy lễ tân.
"Dì ơi, con muốn tìm cha." Lam Khả Khả nhón chân, trực tiếp nói ra mục đích của mình với dì đứng ở quầy lễ tân.
"Khả Khả! Rất xin lỗi cô." Lam Tư Nhược không ngờ vừa mới đến gần quầy, Lam Khả Khả lập tức mở miệng nói. Cô vội vàng quát làm cho bé ngưng lại.
"Không có gì. Em gái nhỏ, nói cho dì biết, cha con tên gì? Dì giúp con tìm." Cô lễ tân thân thiết hỏi Lam Khả Khả ngây thơ.
"Cha con tên Vi Thiếu Phàm."
"Khả Khả!" Lam Tư Nhược lại trợn mắt nhìn bé một cái, cũng không còn kịp rồi.
Không xong rồi! Khả Khả hỏi kiểu này, nhất định sẽ gây ra chuyện lớn.
"Bé nói cha bé tên Vi Thiếu Phàm à?" Trong quầy các cô lễ tân đưa mắt nhìn nhau, mỗi khuôn mặt đều là không thể tin. Viện trưởng của họ có con khi nào vậy? Hơn nữa đứa bé còn lớn như vậy! Có phải tìm nhầm người hay không? Nhưng theo tên bé nói thì viện trưởng là cha bé sao?
"Em gái nhỏ, người bé muốn tìm là viện trưởng của chúng tôi, nhưng viện trưởng chúng tôi chưa có con, bé có phải tìm nhầm bệnh viện rồi không?"
"Mẹ, chúng ta có phải tìm nhầm bệnh viện không?" Lam Khả Khả hỏi ngược lại Lam Tư Nhược.
Nghe bé gọi người phụ nữ bên cạnh là mẹ, sắc mặt mấy cô lễ tân càng thêm khó coi, họ không biết phải xử lí chuyện riêng này như thế nào.
"Cô ơi, không sai chúng tôi muốn tìm viện trưởng của các cô. Mà viện trưởng các cô là cha nuôi bé, cho nên bé mới gọi là cha."
''Thì ra là vậy!" Thưa cô, viện trưởng của chúng tôi bây giờ đang ở phòng phẫu thuật, cho nên bây giờ không thông báo cho ông ấy được. Cô có muốn để họ tên, số điện thoại, chúng tôi sẽ nói lại với viện trưởng."
"Không cần. Xin hỏi anh ấy lúc nào thì xong?"
"Chúng tôi cũng không rõ lắm."
"Cám ơn." Không rõ lắm, cô cũng chỉ có thể đợi thôi.
Vi Thiếu Phàm vừa phẫu thuật xong, dĩ nhiên sẽ về lại phòng viện trưởng ở tầng cao nhất. Cửa thang máy vừa mở, anh trực tiếp đi tới phòng viện trưởng, không chú ý tới một lớn một nhỏ nấp bên cạnh cửa thang máy.
Lam Tư Nhược theo lời chỉ dẫn đi tới phòng viện trưởng ở tầng cao nhất, vì vậy mang theo Lam Khả Khả đến nơi này chờ trước.
Lam Khả Khả vừa nhìn thấy Vi Thiếu Phàm, lập tức cực kì hưng phấn mà gọi: "Cha!"
Vi Thiếu Phàm nghe thấy âm thanh bỗng chốc xoay người, vừa lúc đón được Lam Khả Khả vọt vào trong ngực.
Anh không thể tin ôm Lam Khả Khả, nhìn Lam Tư Nhược.
Lam Tư Nhược đi về phía anh, "Đề nghị của anh còn có hiệu lực không?"
Vi Thiếu Phàm nhìn kỹ cô một lúc lâu, "Trước tiên vào phòng đã." Dẫn hai người vào phòng viện trưởng. HPVN
Vào trong phòng, hai người hoàn toàn không có cơ hội nói chuyện với nhau, Lam Khả Khả vẫn quấn Vi Thiếu Phàm tò mò hỏi lung tung! Cho đến khi Vi Thiếu Phàm mang hai người đến phòng ăn cơm, bé đều quấn lấy Vi Thiếu Phàm.
Đi ra khỏi phòng ăn, Vi Thiếu Phàm ôm lấy Lam Khả Khả mệt mỏi đã ngủ say, nhẹ nhàng ôm bé vào ghế sau xe, xoay người mở cửa trước cho Lam Tư Nhược ngồi vào, đợi cô ngồi lên xe cũng mở cửa bước lên, mới có thời gian thuộc về hai người.
"Đề nghị của anh còn có hiệu lực không?" Lam Tư Nhược mở miệng hỏi lần nữa.
Vi Thiếu Phàm im lặng nhìn cô, "Tôi tìm được một người phụ nữ khác rồi. Hôn nhân của tôi không kéo dài được, tôi không chịu nổi người vợ cố tình thích gây sự đó, chỉ hy vọng sớm được yên bình."
Trong nháy mắt, Lam Tư Nhược đầu óc trống rỗng, hốc mắt cũng ửng hồng.
Trong nháy mắt nước mắt chảy xuống, cô nắm lấy tay cầm muốn mở cửa xe.
Vi Thiếu Phàm nắm tay cô kéo lại, nâng cằm của cô lên để cho cô đối mặt với anh, "Tại sao đột nhiên lại tới tìm tôi?"
Lam Tư Nhược lắc đầu, "Tôi... Khả Khả chưa từng đi xe lửa, tôi mang bé ngồi xe lửa thử, xe lửa kia rât đáng ghét, trạm cuối lại ở Đài Bắc."
Anh dịu dàng lau nước mắt của cô, "Tại sao lại khóc?"
"Đài Bắc tôi không quen ai, tôi sợ lạc đường." Cô quay đầu đi, tránh khỏi sự kiềm chế của anh."Tôi quên việc nếu bắt taxi sẽ rất dễ dàng, có nó sẽ không bị lạc đường nữa. Rất xin lỗi, quấy rầy anh, cám ơn anh về bữa ăn tối, lần sau nếu có đến Cao Hùng thì tôi lại tận tình đón tiếp anh." Cô buồn bã muốn mau chóng tránh xa anh.
Vi Thiếu Phàm lần nữa lôi cô trở về, ngang ngược ôm cô vào lòng, một loại ấm áp giống như đã từng quen biết, ấm áp trong nháy mắt cuốn lấy toàn thân anh, làm anh ngạc nhiên.
Ôm lấy làm thân thể mềm mại quen thuộc, anh nói nhỏ bên tai cô: "Lúc em tới đây, trong lòng em đã quên người đàn ông ở Cao Hùng chưa? Anh không muốn cùng người khác chen chúc trong trái tim nho nhỏ của em đâu." Nói ra hết tất cả, ôm cô vào lòng anh ngửi được mùi thơm đã ngửi thấy rất lâu trước đây.
Trời ạ! Sao mùi thơm của cô làm anh nhớ tới người mang thai hộ? Nhất định là anh đem sự tốt đẹp của hai người nghĩ là một rồi!
Lam Tư Nhược rúc vào trong lòng anh, mong muốn có cảm giác an toàn cuối cùng bây giờ đã được thực hiện rồi. "Nếu em đến đây thì trong lòng cũng chỉ có anh, nhưng giờ anh đã tìm được người phụ nữ khác rồi." Cô rời khỏi ngực anh, không có ý tranh giành với người khác, nước mắt lần nữa rơi xuống. "Có lẽ em đã bỏ lỡ."
Tìm thấy người phụ nữ anh yêu đơn giản vậy sao? Nếu không anh cũng sẽ không đến bây giờ mới tìm được, anh cố ý thử cô, chỉ vì anh để ý đến việc lòng cô có đàn ông khác.
Nhìn thấy nước mắt Lam Tư Nhược, mặc dù anh không muốn cô khóc cũng cảm thấy vui vẻ; cô quan tâm tới c