u đó mới bắt đầu từ từ có thêm một ít đồ điện gia dụng.
Anh rất khó không chú ý tới cô, bởi vì phòng cô không có rèm cửa, cô lại cứ thoải mái phơi bày cuộc sống riêng tư của mình ra trước mắt anh.
Cô nằm ở trên giường đọc tiểu thuyết trinh thám, cô nằm ngửa trên sàn phòng khách không có vật gì làm Sit-Ups (nằm xuống rồi ngồi dậy lưng thẳng, chân duỗi thẳng – chắc là cách gập bụng), cô tắm xong chỉ quấn một chiếc khăn tắm liền lao ra nghe điện thoại, cô nấu ba bữa ăn, một mình tự ăn, cô sẽ một mình nói chuyện với những chậu hoa trên ban công rồi cười khúc khích, cô vừa phơi quần áo vừa hát, thỉnh thoảng còn dựa vào tường trên ban công, ngẩn người nhìn phương xa phảng phất, hơn nữa trừ chạy bộ buổi sáng và đi ra ngoài mua thức ăn hầu như cô đều ở nhà cả ngày.
Sau đó có một ngày, anh không thấy cô.
Đồ đạc của cô vẫn còn, nhưng cả ngày đều không thấy bóng người, ngày thứ hai cũng không thấy cô, sau đó ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm. . . . . .
Cô mất tích, anh không giải thích được sự khó chịu trong lòng, anh đang định điều tra xem có phải cô đã gặp chuyện gì ngoài ý muốn hay không, thì cô đột nhiên xuất hiện sau một tuần biến mất.
Trừng mắt nhìn bóng người đang nằm ở trên giường, anh mới có thể thở phào nhẹ nhõm, sau đó anh nhìn thấy trên va ly ở cuối giường có giấy xuất nhập cảnh của các quốc gia khác nhau, mới có, cũ cũng có.
Cho nên, cô đi xa nhà?
Cô ngủ cả ba ngày, ngoại trừ đứng lên để ăn, để tắm và đi vệ sinh, cô lúc nào cũng nằm trên giường để ngủ, giống như đã bảy ngày rồi chưa ngủ.
Ngày thứ tư, cô lại khôi phục lại việc làm và nghỉ ngơi như bình thường, buổi sáng ra khỏi cửa chạy bộ, sau đó dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm giặt quần áo, tưới nước cho những chậu hoa sắp chết héo trên ban công, cô nghe điện thoại, xem tiểu thuyết, cô ngẩn người, bộ dáng cả ngày một rảnh rỗi nhàm chán không có chuyện gì làm.
Không bao lâu, anh phát hiện cô thường thường sẽ biến mất không thấy, nhanh thì một tuần, lâu thì ba tháng, mỗi lần trở lại đều có bộ dáng bộ kiệt sức, anh đoán rằng cô đi công tác xa nhà, chẳng qua là không biết đến tột cùng cô làm việc gì.
Lần đó cô đi suốt ba tháng, khi trở về cô gầy một vòng, vừa đen vừa gầy, giống như dân chạy nạn, hơn nữa cũng không còn thấy nụ cười của cô.
Anh không biết cô đã xảy ra chuyện gì, sau lần đó sau cô thường giật mình dậy khi đang ngủ, sức ăn của cô giống như một con chim nhỏ, nhưng dần dần cô đã mập lên, không gầy giống như que củi nữa.
Thời gian cô ngẩn người cũng lâu hơn trước, thậm chí không thèm để ý đến những chậu hoa tươi tốt trên ban công đã sớm chết hết kể từ khi cô đi vào ba tháng trước.
Mặc dù cô dần dần khôi phục lại như bình thường, nhưng cô vẫn không giống như trước.
Cô không còn đi xa nhà, giấy xuất nhập cảnh và va ly hành lý vẫn nằm im ở một góc, cô không hề đụng tới chúng dù chỉ một lần, mặc kệ nó bị bụi bám đầy.
Còn một tháng nữa là đến lễ Giáng Sinh, cô cũng không giống năm trước lấy cây thông giả trong va ly ra để trang hoàng, bình thường chưa đến tháng mười hai cô đã trang hoàng thật tốt cho cây thông đó rồi, sau đó làm cho nó có đủ màu sắc, mỗi lần như vậy cô liền nhìn nó cười khúc khích, cô trước kia đều làm như vậy nhưng năm nay cái gì cũng không làm.
Reng reng reng reng – Reng reng reng reng –
Anh phục hồi tinh thần, điện thoại của cô lại vang lên, cô mở mắt ra, nhận điện thoại, xoay người trở về phòng, biến mất sau cánh cửa.
Nhìn cánh cửa khép lại, anh uống cạn ly cà phê trong tay, cầm hai miếng bánh mì, xoay người vào phòng bếp, bật máy tính làm việc.
Mặc dù vẫn quan sát cô nhưng anh không có ý định làm quen với cô.
Chẳng qua cô chỉ là một người hàng xóm có chút quái dị, khiến anh không tự chủ được luôn nhìn chằm chằm cô.
Nói cô quái dị nhưng chính anh cũng không bình thường chút nào, nhưng anh rất thích cuộc sống an nhàn như bây giờ, đa số thời gian đều không có ai quấy rầy, cuộc sống của anh vô cùng quy luật, trừ thứ sáu mỗi tuần nhất định đến công ty, bình thường bảy giờ tối anh rời giường, tám giờ đến chín giờ tập thể hình, sau đó ăn điểm tâm, tiếp tục làm việc đến rạng sáng rồi dùng cơm, cơm nước xong tiếp tục làm việc đến chín giờ sáng, tập thể hình đến mười giờ, mười một giờ tắm xong, lên giường ngủ.
Thời gian làm việc và ngày đêm bị đảo ngược, nhưng cuộc sống rất có quy luật, ngày đêm làm việc và nghỉ ngơi bình thường, đối lập hẳn với cuộc sống hết sức rối loạn của cô. Thời gian ra ngoài mua đồ của anh là cố định, còn cô thì nghĩ là ra ngoài mua liền, cho nên mặc dù bọn họ làm hàng xóm ba năm, nhưng lại chưa từng một lần gặp mặt.
Thỉnh thoảng, anh sẽ gặp thoáng qua cô ở trên đường, có một hai lần sáng thứ sáu, anh ra cửa đúng lúc gặp cô trở về sau khi chạy bộ, cô cầm một ly cà phê Starbucks, vừa xem tờ báo mới mua trong tay.
Cô chưa từng chú ý tới anh, anh nghĩ vậy.
Cô luôn chuyên tâm đọc tờ báo trong tay mình, hoặc sẽ chú ý đến con chó Husky ở góc đường đang lắc mạnh cái đuôi với cô, mỗi lần đi ngang qua, cô cũng sẽ ngồi xổm xuống vỗ đầu của nó, chơi với nó hơn nửa ngày.
Cho nên, anh không nên kinh ngạc với những hành động của cô xảy ra khi trước mắt mình, cho dù những hành động đó mất đi một ít nhiệt tình nhưng vẫn rất chân thật.
Sáng sớm hôm nay, vẫn giống như mọi thứ sáu khác, một đêm không ngủ, uống một ly cà phê, mặc bộ vest, chuẩn bị đến công ty báo cáo cho trợ lý của Lam Tư, anh lái xe ra khỏi bãi đậu xe, mới nhớ ra mình quên mang tài liệu mà Ban Đốn dặn dò, không thể làm gì khác là dừng xe lại xen đường, lên lầu lấy tài liệu.
Khi anh đi xuống, mới mở cửa xe, còn chưa lên xe, đã nhìn thấy cô gái kia mặc một bộ quần áo thể thao ngồi chồm hỗm giữa đường, trước mặt cô có một chỉ có một con chó, cô đang giúp nó cầm máu.
Con chó kia bị xe đụng, anh quay đầu lại nhìn, không phải là Husky ở góc đường, chúng không giống nhau, màu lông cũng không giống.
Cô cứ như vậy cố gắng muốn cứu con chó bị thương kia, thậm chí không quan tâm mình đang ở giữa đường, lúc nào cũng có xe chạy nhanh qua, sau đó cô ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, giống như đang muốn tìm người giúp, nhưng không có ai dừng lại, có vài người chú ý tới, nhưng đều nhanh quay đầu đi chỗ khác.
Một giây sau, cô bắt gặp ánh mắt của anh.
Anh không cách nào dời tầm mắt, anh tưởng rằng sẽ thấy ánh mắt hốt hoảng của cô, nhưng cô không có hốt hoảng mà chỉ có tức giận, sau đó cặp mắt đen lấp lánh có hồn kia nhìn anh không mang theo tia cầu khẩn, cô thậm chí không có nâng người con chó kia lên, không có bất kỳ động tác nào, chỉ chăm chú nhìn anh.
Tay của anh đã sớm đặt trên cửa xe, nhưng không cách nào ngồi vào trong xe, cũng giống như những người khác, giả vờ như không thấy cái gì cả, sau đó nghênh ngang rời đi.
Anh cũng muốn làm như vậy, anh cũng không phải bác sỹ thú y, anh cũng không nuôi thú cưng, anh căn bản không biết xử lý như thế nào khi gặp phải chuyện như vậy –
Khi anh do dự vài giây, anh dường như có thể cảm nhận được nỗi thất vọng của cô càng ngày càng tăng, anh không thích cô nhìn anh giống như dạng người thấy chết mà không cứu.
Đáng chết!
Âm thầm mắng một tiếng, mím chặt môi, đóng cửa xe cái rầm, cau mày đi qua đường, không cam tâm tình nguyện đi đến chỗ cô.
Ông trời, anh ghét nhất loại động vật "Chó" này!
"Cần giúp đỡ sao?"
Người đàn ông to lớn kia nói, anh giống như một chiếc xư tăng đi về phía cô, vẻ mặt giống như “không trâu bắt chó đi cày”, chân mày nhíu chặt, mặt mũi nguội lạnh, giống như vị tướng quân đang dùng cơm bị người ta quấy rầy.
Giọng nói và vẻ mặt, tuyệt không giống như người thật lòng muốn giúp đ