watch sexy videos at nza-vids!

Vimini.Mobi

wap giải trí tổng hợp
Tải game online miễn phí cho điện thoại
Chơi game trực tuyến những game hay nhất
Kho ứng dụng android iphone ipad

Tiểu thuyết Mối Tình Đầu Của Nàng Bò Cạp-full

Lượt xem :
Trên nền danh thiếp màu trắng việt tên, số điện thoại, nơi làm việc, địa chỉ email cảu cô. Phong cách thiết kế giống hệt cá tính cảu cô, nền trắng chữ đen, đơn giản, phóng khoáng.

Chẳng mấy chốc đã lấy được danh thiếp của cô, điều đó khiến Ôn Bình hơi ngạc nhiên, đúng là không chút công sức nào, vẫn chưa kịp hỏi, cô ấy đã chủ động đưa cho mình phương thức liên lạc.

Quả nhiên là người phụ nữ cảu công việc, mọi chuyện đều đứng ở góc độ công việc để suy xét. Trong mắt cô, Ôn Bình rõ ràng đã biến thành khách hàng tiềm năng.

“Cám ơn”. Ôn Bình mỉm cười, nhét danh thiếp vào ví, nhân tiện lấy danh thiếp cảu mình đưa cho cô, “Đây là danh thiếp cảu tôi, sau này nếu cô Kỳ cần giúp đỡ, cũng có thể tìm tôi bất cứ lúc nào”.

Kỳ Quyên cầm lấy danh thiếp trên tay anh, nhìn thấy trên danh thiếp viết hai chữ Ôn Bình và phương thức liên lạc, cũng là tấm danh thiếp nền trắng chữ đen nhưng danh thiếp của anh nhìn rất bắt mắt, chữ và bố cục đều được thiết kế tỷ mỉ, trông vô cùng tinh xảo, mặt sau còn in hoa văn độc đáo.

Kỳ Quyên không kìm được hỏi: "Danh thiếp này là do thầy Ôn tự thiết kế sao?".

Ôn Bình gật đầu:"Ừm tiện tay vẽ vài thứ".

Bên ngoài trời vẫn mưa to, đoàn xe dài dằng dặc cũng không di chuyển chút nào. Hai người trong xe đều không nói gì, hình như không khí quá mờ ám, Kỳ Quyên đành phải chủ động tìm chủ đề nói chuyện. Cô nói tiếp:"Đúng rồi, tôi thường nghe Tieu Tinh nhắc đến thầy. Thầy Ôn tốt nghiệp đại học mỹ thuật ở nước ngoài đúng không? Trẻ như vậy mà đã làm giảng viên hướng dẫn thạc sĩ, thật đúng là tuổi trẻ tài cao".

Dĩ nhiên khi Tiêu Tinh nhắc tới Ôn Bình, trong mười câu thì có đến chín câu là chửi anh.

Kỳ Quyên khó khăn lắm mới chọn ra được một câu khen ngợi duy nhất. đó chính là "tuổi trẻ tài cao".

Tâm trạng vui vẻ khi được khen ngợi của Ôn Bình vẫn tiếp diễn, anh mỉm cười nói:"Cô Kỳ quá khen rồi". Ngừng một lát anh lại nói đùa:"Thực ra tôi không được coi là trẻ nữa, đi trên đường một đám trẻ còn gọi tôi la chú".

Kỳ Quyên nghiêm túc nói:"Tôi cũng thường xuyên bị gọi là cô".

Ôn Bình cười nói:"Cô không để ý sao? Rất nhiều cô gái đều không thích bị gọi là cô".

Kỳ Quyên nhún vai:"Cách xưng hô thôi mà, chẳng sao cả, bị gọi là cô mặt cũng đâu thêm nếp nhăn".

Quả nhiên tính cách của cô rất cởi mở, Ôn Bình nhìn Kỳ Quyên, chỉ thấy càng nhìn càng thuận mắt.

Có điều, vì sao cô lại đeo kính râm?

Ôn Bình không khỏi nghi ngờ hỏi:"Cô Kỳ quen đeo kính râm sao?"

Vẻ mặt của Kỳ Quyên dưới chiếc kính có chút ngường ngùng,"À , đeo kính để tránh nắng".

Bên ngoài trời mưa, ngồi trong xe còn đeo kính râm tránh nắng? Đây rõ ràng là cái cớ.

Ôn Bình cũng không vạch trần cái cớ của cô, thấy dòng xe bên ngoài bắt đầu dịch chuyển, hình như tình hình giao thông ở phía trước đã trở lại bình thường, Ôn Bình liền quay đầu lại, mỉm cười rồi khởi động xe.

Nửa tiếng sau, cuối cùng đã đến nhà Kỳ Quyên. Nơi ở của cô phải đi qua một con ngõ dài khoảng mười mét, xe không đi qua được. Bên ngoài trời vẫn mưa rất to, nếu Kỳ Quyên xuống xe thì sẽ bị ướt như chuột lột.

Ky Quyên không hề bận tâm tới việc bị ướt nhưng Ôn Bình thì bận tâm. Dĩ nhiên anh sẽ không gương mắt nhìn cô bị ướt.

"Tôi đến nơi rồi, cám ơn anh". Kỳ Quyên nói rồi mở cửa xuống xe.

"Khoan đã". Ôn Bình ngăn cô lại, lấy một chiếc ô trong ngăn để đồ, quay lại đưa cho cô, mỉm cười nói,"Ô này".

"Không sao...".

"Đừng khách sáo, cầm lấy". Ôn Bình nhét ô vào tay cô.

Kỳ Quyên đành phải cầm ô, rồi lại nói "cám ơn", sau đó mới mở cửa xuống xe.

Cô mở ô, đi về phía ghế lái , vẫy tay với Ôn Bình qua cửa kính, "Tạm biệt thầy Ôn".

Ôn Bình gật đầu, "Tạm biệt".

Thấy cô quay người đi vào ngõ, Ôn Bình đang định khởi động xe thì đột nhiên nghe thấy một tiếng "á". Kỳ Quyên đi giày cao gót tám phân, đi qua nhanh trong mưa không cẩn thận bị trượt chân, suýt chút nữa thì ngã, người cũng suýt lao vào tường.

"...". Ôn Bình vôi vàng mở cửa xe, bước tới đỡ cô, khẽ hỏi:"Không sao chứ?".

Kỳ Quyên bị trẹo chân, đau gần chết, không cẩn thận làm rơi kính xuống đất. Ôn Bình cúi xuống nhặt kính cho cô, lúc đưa cho cô, nhìn thấy mặt cô anh không khỏi sửng người.

Chả trách cô đeo kính râm suốt không chịu bỏ ra, thì ra là sợ bị người khác phát hiện.

Một người vốn tính nữ hoàng như Kỳ Quyên lại có bộ dạng sưng một bên mắt, mặt đầy vẻ ngượng ngùng lại trở nên rất đáng yêu trong mắt Ôn Bình.

Ôn Bình nén cười, đưa kính râm cho cô, thấy Kỳ Quyên xấu hổ tới mức muốn đập đầu vào tường anh mềm lòng, quay người lấy lọ tinh dầu trong xe đưa cho cô, “Loại tinh dầu này rất hữu hiệu với dị ứng da, bôi một chút vào sẽ nhanh khỏi thôi”.

Vẻ mặt Kỳ Quyên gượng gạo, nhận lấy lọ tinh dầu trước ánh nhìn và nụ cười của anh, ”Cám ơn…”.

Ôn Bình cúi đầu nhìn cô rồi hỏi : “Chân cô không sao chứ ?”.

Kỳ Quyên vội nói : “không sao”.

“Hay là…tôi đưa cô về ?”.

Ánh mắt của anh vô cùng chân thành, cánh tay đỡ tay Kỳ Quyên có một sức mạnh khiến người ta an tâm.

Trong mưa, hai người cùng đứng dưới một chiếc ô, khoảng cách vô cùng gần, Kỳ Quyên có thể nhìn thấy rất rõ sự quan tâm trong ánh mắt anh, thậm chí cảm thấy khi giọng nói trầm lắng dịu dàng của anh vang lên bên tai, tiếng mưa xung quanh gần như hoàn toàn bị át đi.

Kỳ Quyên chưa bao giờ đứng ở khoảng cách gần như thế vơi bất kỳ người đàn ông nào, gần như có thể cảm nhận được hơi thở nóng ấm của nhau. Cảm giác thân mật này khiến cô cảm thấy không tự nhiên.

Nhưng chỉ có một chiếc ô, cô cũng không thể tự bỏ đi…

Kỳ Quyên nghĩ rồi nói : “Không cần đâu, chân tôi không sao, vẫn đi được. Thầy Ôn mau về đi”.

Ôn Bình thấy cô rất kiên quyết, cũng không miễn cưỡng nữa, gật đầ : “Thôi được, vậy cô phải cẩn thận đấy. Mưa rất to, đi giày cao gót đừng đi nhanh”.

Kỳ Quyên nói : “vâng, tôi biết rồi”.

Ôn Bình mỉm cười, “Tạm biệt nhé”.

“Tạm biệt”.

Dứt lời Kỳ Quyên đi về phía khu nhà mình ở, không biết vì sao cô có cảm giác lúc nãy, đột nhiên cô như biến thành học trò ngoan bị thầy giáo dạy dỗ, “vâng, tôi biết rồi”… Trả lời như vậy nghe thật không giống phong cách của cô.

Quả nhiên, cho dù đã tốt nghiệp, gặp lại thầy giáo tự nhiên liền trở nên cung kính…

Kỳ Quyên tập trung chú ý vào cái chân bị trẹn, tập tễnh về đến nhà, mở cửa, hoàn toàn không nhận ra chiếc xe màu trắng ấy vẫn đứng yên tại chỗ. Ánh mắt của Ôn Bình cũng dõi theo hình bóng của cô đến tận khi cô biến mất ở chân cầu thang.

Lúc Ôn Bình về đến nhà cũng đã hơn mười giờ. Bà Ôn đang ngồi trong phòng khách xem tivi, thấy con trai toàn thân ướt sũng nhưng vẫn vui vẻ rạng ngời, không kìm được cau mày nói : “Con đi đâu đấy, muộn thế này mới về nhà ? Không phải là mang ô rồi sao, sao lại ướt thế nay ?”.

Ôn Bình đi tới ngồi xuống sofa, “Con đưa bạn về nhà, ô cũng tặng cô ấy rồi”.

Bà Ôn có vẻ không vui, “Tặng ai”

Ôn Bình mỉm cười nói : “Người ấy có thể trở thành con dâu tương lai của mẹ”.

Bà Ôn lập tức tươi cười vui vẻ, “Thật không ?”.

Ôn Bình nghiêm túc gật đầu : “Thật ạ”.

Bà Ôn nhìn con trai với ánh mắt nghi ngờ : “Không phải vì sợ mẹ ép con xem mắt mà lừa mẹ đấy chứ ?”.

Ôn Bình nghiêm túc đáp :
<<1 ... 4647484950 ... 76>>
Bài viết liên quan !

Tiểu thuyết Vợ Yêu Dịu Dàng Đến Điểm Danh-full

Tiểu thuyết Người Vợ Ở Riêng-full

Tiểu thuyết Tổng Giám Đốc Gạt Cưới-full

Tiểu thuyết Yêu Anh, Thật Đau Lòng!-full

Tiểu thuyết Mang Thai Hộ-full

Tiểu thuyết Yêu Em Xin Làm Chuyện Xấu-full

Tiểu thuyết Chồng Xấu Đến Quấy Rối-full

1234...323334»
VỀ TRANG CHỦ
Tải game online cho điện thoại
Từ khóa Google : , ,
Wap giải trí online, truyện tình cảm mới, hài ola tuyệt hay, đọc truyện ngắn tình yêu, hình nền 3d tình yêu, ảnh nền điện thoại, tải game miễn phí, trò chơi điện thoại
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
36/6968