ng phải cầm đi sao?", "Tớ có nên cầm theo hai chai nước không?", "Nếu không thì, mang theo hai cái khăn nhỏ nữa?"
Chuyện hai người bị muộn là hoàn toàn nằm trong dự liệu.
"Đều tại cậu hết, đã bảo cậu sắp xếp đồ từ tối hôm qua rồi...."
"Cậu có thể gọi tớ dậy sớm hơn một chút không được sao?"
"Tớ chỉ còn thiếu không lấy loa dán vào tai cậu thôi, cậu còn muốn thế nào nữa?"
Cứ như vậy, cả hai ở trên xe đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, sau khi bị tất cả mọi người trên xe khinh bỉ, Lâm Thư và Tiếu Đồng mặt xám mày tro ngồi vào vị trí Tiết Băng đã xếp cho nhóm người các cô. Nhưng vào lúc này, Tiếu Đồng đột nhiên ý thức được: "Ái chà, chúng ta không phải là người đến muộn nhất đâu"
"Còn ai nữa sao?" Lâm Thư vừa mới hỏi xong, lập tức nhìn thấy người đến muộn nhất kia, đang chậm rì rì đi về phía xe buýt.
"Ôi chao, dáng vẻ buồn ngủ của thầy Tô cũng cực kỳ quyến rũ nha!
"Trời ạ, ngay cả động tác dụi mắt mà cũng tao nhã như vậy sao, thực sự là..... giống như một người bước ra từ bức tranh thủy mặc !"
"Haiz, ông trời thật không công bằng"
Này này, anh ta cũng đến muộn đó, vì sao các người lại coi như đó là chuyện hiển nhiên vậy? Lâm Thư hận chết cái loại phân biệt đối xử này, đó thực sự là đang nhắc nhở cô, khoảng cách giữa cô và Tô Mặc không thể dùng mương máng sông ngòi để hình dung, mà phải là rãnh trời!
Đợi đến lúc Tô Mặc lên xe, cái loại phân biệt đối xử này càng rõ ràng: "Thầy Tô, thầy ngồi chỗ này đi?" "Thầy Tô, chỗ này gần cửa sổ...."
Rõ ràng vừa rồi những vị trí đó đều kín cả, nhưng lập tức lại trở nên trống không, Lâm Thư trơ mắt nhìn Tô Mặc ngồi vào bên cạnh người qua đường giáp, lúc này bỗng hiên hối hận không tới sớm để giành chỗ trước.
Dọc đường đi, Lâm Thư gắt gao nhìn chằm chằm những bong bóng mầu hồng xung quanh Tô Mặc, trên người tản ra oán khí ngay cả Tiếu Đồng cũng nhịn không được nhượng bộ lui binh: "Em gái à, em bình tĩnh đi, chị bảo đảm, chị sẽ nghĩ cách, khiến thầy Tô ngồi bên cạnh em ở trạm kế tiếp, em kiềm chế oán khí trong người được không?"
Lúc đến trạm xăng dầu, không ít người xuống xe hít thở không khí trong lành, Tô Mặc cũng không ngoại lệ.
Nhắm thời cơ, Tiếu Đồng nhanh chóng ngồi xuống chỗ của Tô Mặc, coi như không có ánh mắt gần như hình viên đạn của người qua đường giáp, thấy chết không sờn cùng trò chuyện với cô ta. Nhìn thấy Tô Mặc lên xe, Tiếu Đồng vội vàng vẫy tay: "Thầy Tô, ngại quá, thầy ngồi chỗ vừa nãy của em nha"
Tô Mặc liếc mắt nhìn một cái làm bộ như đang nhìn ra phong cảnh núi rừng ngoài cửa sổ, hé miệng cười: "Được", tiểu nha đầu này.....
Mặc dù nói cảnh quan thiên nhiên ở nông thôn, tất cả đều có vẻ trong lành và tinh khiết, nhưng cũng vẫn là nơi có những điều không tốt đẹp, ví dụ như, đường núi lắc lư vô cùng.
Vốn dĩ thể chất của Lâm Thư cũng khá tốt, nhưng ngồi xe buýt trong hai tiếng liền, hơn nữa lại bị tra tấn như vậy, sắc mặt của cô biến đổi trong nháy mắt, cảm thấy trời đen kịt lại. May mà có mua túi bóng đề phòng, vốn định cùng nói chuyện cùng Tô Mặc cho hết thời gian, nhưng xem tình hình này, để đề phòng việc mình nôn ra, cô chỉ có thể nhét miệng mình vào trong túi bóng, nôn ra cũng không được mà nuốt vào cũng không xong, cảm giác bực tức khó chịu, khuôn mặt hồng nhuận lúc đầu từ từ chuyển thành trắng xanh.
Quả nhiên, trạch nữ chỉ nên ngoan ngoãn ru rú ở trong ký túc xá thôi, tránh xa những thứ thiêu thân như này!
Một cánh tay bạch ngọc đột nhiên đưa ra, vuốt vuốt tóc cô, hơi dùng lực một chút, Lâm Thư tựa vào một bờ vai ấm áp rắn chắc
"Tựa vào vai anh, ngủ một chút đi, đến nơi nhanh thôi"
Lâm Thư ngẩng đầu lên, nhìn vào cặp mắt xinh đẹp lấp lánh kia, một cảm giác ấm áp chậm rãi chảy vào trong tim. Lần này, sẽ tha thứ cho Tiếu Đồng vậy.
So sánh với thành phố B, thì có thể dùng từ "Gian khổ mộc mạc" để hình dung về thôn T cũng không có gì là quá đáng chút nào.
Mười giờ sáng, cuối cùng xe buýt cũng đến đích, Lâm Thư chậm rãi quan sát bốn phía, đây là một vùng thôn quê tồn tại từ thời triều Minh, trải qua nhiều năm mưa gió, càng trở nên xa lạ với thế giới hiện đại, giống như một cụ già lặng lẽ đứng ở vùng núi nhìn thấu sự thay đổi của thế gian, nhìn mây hợp mây tan.
Bởi vì trước đó không liên hệ với công ty du lịch, nên Tô Mặc và Liễu Yên Nhiên đi đến nhà trưởng thôn, sắp xếp chỗ ở. Những sinh viên khác ở nguyên tại chỗ chờ. Trong lúc đó, có không ít người trong thôn vác cuốc đeo giỏ tre đi ngang qua. Những người nông dân ở đây không hề kinh ngạc khi nhìn thấy bọn họ, chắc là bình thường cũng có không ít khách du lịch tới đây thăm quan. Trái lại có mấy sinh viên, quen cuộc sống ở thành phố, vừa nhìn thấy những mảnh ruộng, đều trợn to hai mắt cảm khái.
Mọi người trong thôn khá hiếu khách, chỉ một lúc sau, trưởng thôn đã giúp bọn họ thu xếp chỗ ở xong xuôi. Ở đầu thôn có mấy ngôi nhà trật tự ngăn nắp, đặt biệt chuẩn bị cho du khách, dưới sự hướng dẫn của trưởng thôn bọn họ đi tới chỗ đó.
Vừa đi trưởng thôn vừa nhiệt tình giới thiệu: "Đến thôn của chúng tôi thì nhất định phải đi leo núi Nam Diện, vào sáng sớm mùa xuân, là lúc ngắm mặt trời đẹp nhất"
Những con đường lớn ở trong thôn đến bây giờ cũng không có trải nhựa đường hoặc là xi măng, nhưng nhìn nhà cửa của người dân trong thôn lập tức biết rằng cuộc sống của họ rất sung túc giầu có, không hề giống như không có tiền để làm đường. Lâm Thư tò mò hỏi trưởng thôn, trưởng thôn nghe xong, cười tít mắt trả lời: "Đối với những người nông dân như chúng tôi mà nói, chân giẫm lên trên đất, trong lòng mới cảm thấy thoải mái"
Lâm Thư đột nhiên cảm thấy xúc động. Cuộc sống như vậy, hoàn toàn không giống với cuộc sống vội vã tất bật ở thành phố. Không có các phương tiện giao thông qua lại, cũng không có những khu giải trí xa hoa trụy lạc, chỉ là cuộc sống vô cùng đơn giản, đối với những người nông dân mà nói dường như cũng tràn đầy vui vẻ.
Cảm giác này là hâm mộ sao?
Còn nhớ đợt đi du lịch lần trước, đến một thị trấn cổ trong thành phố B. Sáng sớm, vừa mới tỉnh dậy Lâm Thư một mình đi dạo trong khu phố cổ, có ánh sáng mặt trời xuyên qua những hoa văn tinh sảo khắc trên cửa sổ, một chút ánh sáng chiếu vào những khe cửa gỗ loang lổ bị người dân che đi. Thỉnh thoảng đi ngang qua những cụ già cầm giỏ thức ăn, khẽ ngâm nga Côn Khúc, chầm chậm bước đi trên con hẻm lát đá thạch anh.
Khi đó, trong đầu Lâm Thư cũng có suy nghĩ gần giống như bây giờ.
Thật ra, Tiếu Đồng nói cũng có chỗ đúng, cô là một người thiên về cuộc sống an nhàn thoải mái, là người không có ham muốn gì lớn lao. Nhưng như vậy có gì không tốt? Lâm Thư nghĩ, có gì quan trọng hơn việc mỗi ngày ăn đủ no, ngủ đủ ngon, phải vất vả lắm mới có thể đạt được thứ gì đó, thì chi bằng quên nó đi.
Cái này gọi là "Cuộc sống cacbon thấp”
Thật ra chỗ ở không khác gì ký túc xá của sinh viên là mấy, chỉ là hơi lớn hơn một chút, cứ bốn sinh viên ở một phòng, còn Tô Mặc một mình một phòng.
Sau đó chính là thời gian tự do, sau khi Tô Mặc dặn dò một số việc cần chú ý, liền trở về phòng mình, Lâm Thư ở phía sau giương mắt nhìn, hận không thể trở thành cái đuổi nhỏ đi theo sau anh.
Tiếu Đồng gắt gao cấu Lâm Thư một cái, nghiến răng nghiến lợi: "Thu cái ánh mắt si mê bỉ ổi đó lại cho chị đây nhờ, nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, cậu không sợ JQ bị lộ sao"