ểu Đường vừa nghe xong nhanh chóng đọc số điện thoại cho cậu ta, "Vậy nhờ cậu! Nếu như anh trai cậu có chuyển biến gì mới, nhất định phải báo cho tôi biết đầu tiên!"
"Cô rất quan tâm đến anh ấy?"
"Sao có thể không quan tâm được, vì đưa tôi về nhà mà anh ấy mới trở thành như vậy!"
Vẻ mặt Phương Cảnh Xán vẫn thản nhiên, "Lần trước tôi đã nói, chuyện này không liên quan đến cô, cô đừng cứ để mãi trong lòng. Hơn nữa “tai họa ngàn năm còn sót lại” như anh ấy, sẽ không dễ dàng chết vậy đâu*!"
* Có câu nói người ác sống lâu, người tốt lại đoản mệnh, ý của Phương Cảnh Xán là Phương Cảnh Thâm chẳng tốt lành gì nên không dễ dàng chết được.
Tô Tiểu Đường liếc nhìn Phương Cảnh Thâm đang ngồi phía sau qua kính chiếu hậu, có chút bối rối, "Khụ, chuyện này, nói anh cậu vậy không được hay cho lắm thì phải..."
Phương Cảnh Xán đột nhiên nổi giận, "Tôi nói có gì không phải chứ? Cô chưa thấy bình thường anh ta đối xử với tôi thế nào đâu! Anh ta đối với tôi cực kỳ độc ác, tổn thương cộng lại có thể viết thành một quyển《Thế giới bi thảm》! Nói anh ta là “tai họa” là tốt cho anh ta lắm rồi..."
Vừa nhắc đến anh trai là Phương Cảnh Xán lập tức mang chuyện từ nhỏ đến lớn Phương Cảnh Thâm ngược đãi cậu ta thế nào ra kể lại, "Ỷ lớn hơn tôi vài tuổi, từ lúc tôi ba tuổi đã bắt đầu dùng thân phận anh trai để giảng đạo lý, tôi đây từ nhỏ đến lớn ai gặp cũng thích, chỉ có mỗi anh ta là thấy tôi chỗ nào cũng không vừa mắt, rõ ràng anh ta là một người vô cùng nhàm chán... Cuối cùng còn mang tất cả chuyện của công ty giao hết cho tôi, ngược lại bản thân thì tự do thoải mái!"
Tô Tiểu Đường theo bản năng lập tức biện hộ cho Phương Cảnh Thâm, "Làm bác sĩ cũng rất mệt mỏi, vì anh ấy có tài năng y học trời phú, nếu như không làm bác sĩ thật sự quá đáng tiếc, trời sinh anh ấy ra là để mặc áo blouse..."
Ý thức được thái độ của mình có chút bất công, cô ngừng đúng lúc, nói sang chuyện khác, "Chúng ta tiếp tục nói chuyện bệnh tình của anh trai cậu đi, cậu có từng nghĩ qua ngoại trừ hôn mê ra còn có nguyên nhân nào khác không..."
Không đợi cô nói xong Phương Cảnh Xán liền thở dài một tiếng nói: "Nhắc đến chuyện này thật sự cảm ơn cô, nếu không chắc chắn người nằm trên giường bệnh bây giờ chính là tôi."
"Hả, có khoa trương đến vậy không?"
Kỳ thực hôm nay Tô Tiểu Đường đi ra ngoài ăn cơm cùng Phương Cảnh Xán còn có một nguyên nhân quan trọng khác, cô đang suy nghĩ xem có nên nói tình trạng hiện giờ của Phương Cảnh Thâm cho cậu ta biết hay không, dù sao bây giờ cậu ta cũng là người duy nhất có thể liên lạc với người nhà của Phương Cảnh Thâm.
Thế nhưng, giờ phút này, cô đã hoàn toàn từ bỏ suy nghĩ này.
Cô có lý do tin tưởng, Phương Cảnh Thâm tuyệt đối không đồng ý chuyện cô nói cho em trai của anh biết anh đã biến thành một con cún.
Phương Cảnh Xán nghe xong lời của cô kích động nói: "Tại sao không! Anh ta là cái gì mà hết lần này đến lần khác đều muốn tôi phải trở thành một người giống anh ta, dựa vào cái gì chứ..."
"Tôi nghĩ, anh trai cậu dạy dỗ nghiêm khắc cũng chỉ là muốn tốt cho cậu mà thôi!" Tô Tiểu Đường khuyên nhủ.
Phương Cảnh Xán chăm chú nhìn cô một lúc, buồn bã mở miệng: "Tiểu Đường, cô thích anh tôi đúng không?"
"Cái... Cái gì..." Bị vạch trần Tô Tiểu Đường cảm thấy kinh hãi.
"Anh ấy, Phương Cảnh Thâm, cô thích anh ấy đúng không?" Phương Cảnh Xán lặp lại, giọng khẳng định.
Tô Tiểu Đường cúi đầu, trầm mặc một lúc, trả lời: "Đúng là đã từng thích..."
"Thật không hiểu nổi bọn con gái như các cô nghĩ gì, thích loại đàn ông biến thái như vậy!" Phương Cảnh Xán lầm bầm.
Trò chuyện kiểu gì mà một lúc lại quay lại đề tài nguy hiểm rồi, Phương Cảnh Xán đối với anh trai mình đến cuối cùng có bao nhiêu oán hận, Tô Tiểu Đường thở dài, vội vàng giải thích: "Anh trai cậu rất ưu tú, được người khác thích là chuyện rất bình thường!"
Phương Cảnh Xán vô cùng đau khổ thở dài một tiếng, "Các người đừng nên bị bề ngoài của anh ta dụ dỗ, tên đó vốn dĩ không phải là người, nên xem anh ta như người máy thì đúng hơn, bất cứ chuyện gì cũng phải nghiêm khắc chấp hành theo quy định, không được làm thì dù có chết anh ta cũng không làm, cô nói thử xem người sống như anh ta có bao nhiêu mệt mỏi, còn không bằng một con chó nữa là..."
Tô Tiểu Đường đã hoàn toàn không dám nhìn đến vẻ mặt của Phương Cảnh Thâm đang ngồi ở ghế sau nữa, vô cùng lo lắng: "Cậu đừng nói lung tung như vậy! ! !"
Giờ phút này Phương Cảnh Xán căn bản không dừng được, "Cô nghĩ tôi lừa gạt cô sao? Tôi nói nhỏ cho cô biết, anh ta sống đến từng tuổi này rồi vẫn còn là C..."
Lời còn chưa dứt, một cái bóng ngồi phía sau chợt nhảy lên phía trước, kèm theo đó là tiếng kêu thảm thiết của Phương Cảnh Xán, Tô Tiểu Đường khiếp sợ nhìn Phương Cảnh Thâm hung hãn cắn lên mu bàn tay cậu em trai một cái...
Tô Tiểu Đường yên lặng nhắm hai mắt lại.
Không tự tìm đường chết sẽ không phải chết...
Chương 7
Tô Tiểu Đường lúng ta lúng túng mà tấp xe vào lề đường, cũng không quan tâm Phương Cảnh Thâm sẽ tức giận, vội vàng ra sức ôm anh từ trên người của Phương Cảnh Xán xuống, đặt bên cạnh mình…
Xem ra Phương Cảnh Thâm rất tức giận, giãy dụa còn muốn tiếp tục nhào đầu về phía bên kia, cuối cùng làm cho cả khuôn mặt của Phương Cảnh Xán đều dính chặt lên kính xe, tỏ vẻ đáng thương nhìn cô tố cáo: “Tiểu Đường, không phải cô nói nó rất ngoan sao?”.
Tô Tiểu Đường giải thích một cách khó khăn: “Nó…Có thể nó chỉ muốn chơi đùa cùng anh…”.
“Đùa với tôi? Cô xem dáng vẻ của nó như vậy giống như muốn chơi với tôi lắm sao?” Phương Cảnh Xán trong lúc vô ý nhìn vào hai mắt cún sâu thẳm của Phương Cảnh Thâm, thân thể không thể tự chủ mà rùng mình một cái, vẻ mặt hoảng sợ, nói: “Tiểu… Tiểu Đường, sao tôi lại cảm thấy trong mắt của Thịt Viên có sát khí?”.
“Sao thế được, anh nhìn lầm rồi… A, ha ha…” Tô Tiểu Đường cười tới mức khuôn mặt cũng muốn cứng, vừa gắng sức che giấu, vừa vội vàng vuốt lông giúp Phương Cảnh Thâm bớt giận, bắt đầu từ nhúm lông xù trên đầu anh, dùng lực nhẹ nhàng cùng tốc độ chậm rãi vuốt ve đến sau lưng, lặp lại nhiều lần như thế..
Bình thường chiêu này rất có tác dụng với Thịt Viên, nhưng Phương Cảnh Thâm thì không biết được…
Quá tốt rồi, Phương Cảnh Thâm chỉ gầm nhẹ, rồi lập tức bình tĩnh trở lại, cơ thể của anh vẫn bị Tô Tiểu Đường ôm chặt vào ngực, lạnh lùng liếc Phương Cảnh Xán một cái, xếp hai chân trước lại thuận thế nằm xuống đùi Tiểu Đường, tiếp đó thong thả ung dung mà gục đầu xuống, hơi khép mí mắt, nhắm mắt làm ngơ bày ra dáng vẻ ‘mày tốt nhất đừng có chọc anh’.
“Tôi… Hay là tôi ngồi ở phía sau nhé.” Tuy Thịt Viên đã bình thường trở lại, nhưng Phương Cảnh Xán vẫn rất lo lắng, nhanh chóng xuống xe trốn ra phía sau.
Vẻ mặt Tô Tiểu Đường không yên: “Thật sự rất xin lỗi, tôi đưa anh đến bệnh viện để tiêm nhé”.
Giọng nói của Phương Cảnh Xán trở nên căng thẳng: “Tiêm?”.
“Đúng vậy, phải nhanh chóng tiêm vắc xin phòng bệnh dại mới được” Tô Tiểu Đường vừa nói vừa quay đầu xe lái về phía bệnh viện.
“Phiền phức quá vậy? Không phải chỉ bị cắn một cái thôi sao, khi về tôi tự loại bỏ chất độc là được rồi!” Phương Cảnh Xán lẩm bẩm.
“Sao thế được, tuy Thịt Viên đã tiêm vắc xin phòng bệnh, nhưng mà không sợ nhất vạn, chỉ s