hêm kiên định ánh mắt luôn nhìn chằm chằm nam thần một khắc không rời, tuyệt đối không thể để chuyện anh bị lạc xảy ra một lần nữa.
Phương Cảnh Xán từ kính chiếu hậu nhìn thấy hình ảnh một người một cún thân mật ấm áp trong lòng không khỏi “chua lè”, vội vàng lắc lắc đầu, anh lại có thể ghen với một con cún! Chẳng qua con cún này có đôi khi đúng là rất vướng víu, rõ ràng anh cũng rất thích cún, nhưng đối với con cún này càng nhìn lại càng không vừa mắt…
Phương Cảnh Xán vừa vào cửa liền giống như ông chủ giàu có ngồi xuống sofa: “Đem tất cả các kiểu dáng trong tiệm của các người qua đây cho tôi xem, số đo không đúng thì lập tức sửa ngay cho tôi! Sửa hỏng thì cứ tính cho tôi!”.
“Làm ồn cái gì, trong tiệm chỉ có một mình tôi, không ai hầu hạ cậu đâu!”.
Người phụ nữ từ lầu hai đi xuống dáng vẻ hơn ba mươi tuổi, cũng không phải “Người đẹp bọc xương”*, hình dáng có chút đầy đặn, bà ta nói xong vẻ mặt chế nhạo mà đi lên, ngồi xuống tay vịn sofa bên cạnh Phương Cảnh Xán: “Ai da, Phương thiếu gia, kết hôn à?”.
* Kiểu quan niệm thẩm mỹ hiện đại, gầy mới là đẹp, càng gầy càng tốt. (Cảm ơn cô Tô đã trans đoạn này ^^)
Phương Cảnh Xán nghe xong liền nén giận: “Đi đi đi, chút xíu nữa là bẩn cháu rồi! Những chuyện vớ vẩn nhà cháu dì còn không biết à?”.
“Ha ha, tức quá rồi hả? Anh của cậu xung hỉ, cậu tức giận như thế làm gì? Cũng đâu phải đoạt vợ của cậu…” Người phụ nữ mà nhìn Tô Tiểu Đường đang ngồi ngay ngắn trước mặt một cách dò xét sâu xa.
Vợ tương lai không phải là vợ à? Phương Cảnh Xán bực mình cố nén những lời này.
Giọng điệu của Phương Cảnh Xán có chút không kiên nhẫn: “Dì à, dì đừng có nói lời châm chọc nữa, xin dì thương xót mau mau sắp xếp giúp cháu được không?”.
Người phụ nữa này lại có thể là dì của Phương Cảnh Xán?
Tô Tiểu Đường ở phía đối diện vừa nghe thấy không nhịn được mà nhìn mỹ nhân trước mặt thêm một cái, càng nhìn lòng càng lạnh lẽo, dì của Phương Cảnh Xán thoạt nhìn cũng hơi béo, nhưng sao chỉ thoáng nhìn người ta lại thấy thuận mắt và có phong cách như thế chứ? Thậm chí so với những người đẹp gầy nhỏ càng có vẻ ý nhị hơn…
Phương Cảnh Xán bị dì Trần tóm lấy cái lỗ tai: “Tiểu tử thối, bà đây đang ở nhà nghỉ ngơi thì bị một cuốc điện thoại của cháu gọi về mở cửa tiệm, bố cháu ta còn chưa nể mặt vậy đâu, mới nói cháu hai câu là không vui thế à?”.
“Cháu đâu dám không vui chứ! Cháu như vậy không phải sợ bỏ lỡ mất ngày lành tháng tốt mà bà cố đã định trước sao…” Phương Cảnh Xán vội vàng sáp lại gần vừa đấm lưng vừa bóp vai hòng lấy lòng.
Tần Du lúc này mới bớt giận: “Tự mình xem catolog đi, nhìn trúng kiểu nào thì nói cho dì biết, cô gái cháu dẫn đến dáng vẻ đúng là không tệ, dì cũng có nhiều mẫu cô ấy mặc vào sẽ rất đẹp”.
“Trong nhà này người biết thưởng thức nhất chỉ có dì thôi! Đúng là rất tinh mắt!” Phương Cảnh Xán khoa trương mà khen ngợi một câu, sau đó gọi Tiểu Đường: “Tiểu Đường, mau tới đây chọn đi!”.
Đây là lần đầu tiên có người nói dáng cô đẹp, Tô Tiểu Đường có chút ngượng ngùng ngồi xuống đó, cầm catolog bắt đầu lật từng tờ một.
Có rất nhiều kiểu dáng, Tô Tiểu Đường nhìn đến hoa cả mắt, căn bản không biết chọn bộ nào, lật lật, đột nhiên cánh tay bên trái của Phương Cảnh Xán và bàn chân bên phải của Phương Cảnh Thâm cùng nhau đập vào một bức hình___
“Tô Tiểu Đường, mẫu này đẹp! Ai! Quả bóng nhỏ mày cũng thích kiểu này à?”.
Tô Tiểu Đường kinh ngạc nhìn Phương Cảnh Thâm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy hai anh em nhà này ăn ý như thế!
“Bộ này… Đẹp thật à? Tôi mặc vào có thể rất cồng kềnh hay không?” Tô Tiểu Đường không tự tin hỏi, nếu là người không quen biết gì thì không nói, nhưng người nọ lại là dì của Phương Cảnh Thâm, nếu làm rách quần áo của người ta thì làm sao bây giờ.
“Đúng thật là không tệ, tiểu tử thối cháu cũng thật là tinh mắt đó” Tần Du đánh giá cô, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tin dì, mặc kệ dáng người cháu như thế nào, trên đời này luôn sẽ có một bộ quần áo thích hợp với cháu, tất cả đều rập theo một khuôn khổ gầy ốm thì không có ý nghĩa gì cả! Thiết kế của dì cũng chính là không giống với nhu cầu của những người phụ nữ khác! Lại đây đi, dì giúp cháu mặc thử!”.
A! Nghe có vẻ tất cả đều là cực phẩm nhỉ, Tô Tiểu Đường tỉnh tỉnh mê mê mà gật đầu: “Vậy làm phiền dì rồi…”.
Tô Tiểu Đường thử quần áo ở bên trong, một người một cún vô cùng buồn chán ngồi chờ ở bên ngoài.
Khoảng nửa tiếng sau, bức rèm của phòng thử đồ được vén lên, một bóng dáng xinh đẹp màu lửa đỏ từ trong rèm chầm chậm bước ra.
Tô Tiểu Đường trang điểm khá nhạt, tóc cũng được vấn lên, hai tay đan vào nhau đặt ở bụng, hai gò má ửng đỏ hơi cúi đầu, quần áo kiểu dáng truyền thống kinh điển với mũ phượng và khăn quàng vai, làm cho cả người cô thoạt nhìn cực kỳ uyển chuyển đơn giản mà đoan trang, màu đỏ thẫm càng tôn lên nước da trắng ngần của cô, hai gò má tròn trịa thoạt nhìn vô cùng có phúc khí.
Tần Du sờ sờ cằm: “Khó trách bà cụ lại chọn cháu…”
Phương Cảnh Xán nhìn hơn nửa ngày nhưng chưa lấy lại tinh thần: “Tiểu Đường, cô mặc thế này… Thật là xinh đẹp”.
Mẹ nó, thật hối hận khi để cô xung hỉ cho Phương Cảnh Thâm…
“Đẹp thật sao? Sẽ không quái gở chứ…?”.
Phương Cảnh Thâm nhìn chằm chằm vào người cô ngay cả chớp mắt cũng quên, sau đó khi nhìn thấy ánh mắt thấp thỏm không yên của cô thì ung dung thản nhiên mà lắc lắc cái đuôi.
Nam thần nhìn đẹp mới là đẹp nhất ~
Lúc này Tô Tiểu Đường mới gật đầu: “Vậy chọn bộ này đi”.
Khi Tần Du thấy cô đi vào thay quần áo, vẻ mặt bà có chút châm biếm mà ngồi xuống bên cạnh Phương Cảnh Xán, quơ quơ tay trước mặt anh : “Hoàn hồn”.
“Làm gì đó!” Phương Cảnh Xán tóm lấy cánh tay của bà, vẫn nghểnh cổ nhìn vào bên trong.
“Khá lắm! Gấp như vậy để làm gì! Người có thể chạy sao? Không phải chỉ là tổ chức hôn lễ giả cho anh của cháu thôi sao, trông cháu đau đớn chưa kìa, còn có chút tình anh em nào không…”.
Phương Cảnh Xán ai oán lẩm bẩm: “Dì chẳng biết chuyện gì cả, … Lúc trước Tiểu Đường thích anh của cháu!”.
Tần Du kinh ngạc nhíu mày: “Hóa ra còn có chuyện này nữa à! Chẳng qua đã an bài thế này, cô gái kia hoàn toàn không phải mẫu người Phương Cảnh Thâm thích, cho dù sau khi nó tỉnh lại biết việc này cũng không thể vì vậy mà phát hỏa hoặc có gì đó không rõ ràng đúng không? Hơn nữa đàn ông bây giờ ánh mắt rất kém, nếu cháu theo đuổi cô gái này thì đúng là không có áp lực cạnh tranh gì đâu, thực không hiểu cháu đang lo lắng cái gì?”.
Phương Cảnh Xán thở dài: “Cũng là…”.
Phương Cảnh Thâm ở bên cạnh lườm hai người một cái, nói không sai, khi anh tỉnh lại quả thật sẽ không có chuyện gì mờ ám với Tiểu Đường cả, anh sẽ trực tiếp “lấy thân báo đáp”…
***
Ngày hôn lễ đó, dàn xe hạng sang ở bên dưới tiểu khu nhà Tô Tiểu Đường toàn một màu đỏ thẫm tạo thành đội ngũ đón dâu xếp hết cả dãy phố, kẹo cưới giống như không cần tiền mua mà rơi vãi cả một lớp thật dày, một đám con nít mừng rỡ xách thùng nước tới đây tranh nhau đoạt lấy.
“Wow! Nhà ai đón dâu mà phô trương lớn vậy?”.
“Không biết! Vừa rồi có người tò mò đi hỏi thăm, nhưng dường như không hỏi được thì phải!”.