hắn, cô không nhịn được cả khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng lên. Khi hắn bước đi, cô nhận thấy rằng hắn vẫn còn gặp rất nhiều khó khăn.
"Vết thương còn đau không?" Cô không nhịn được hỏi.
"Có một chút." Hắn trả lời.
"Vậy. . . . . . Hôm nay anh cảm thấy như thế nào?"
"Ngột ngạt muốn chết luôn!" Giọng điệu của hắn dường như có chút phiền chán, "Nếu cứ tiếp tục nằm ở trên giường, có lẽ tôi sẽ buồn chán đến phát điên lên mất."
"Vậy thì ra ngoài đi dạo nha! Sẽ không có ai ngăn cản anh." Kỷ Vân Vân cố tình giả bộ như không để ý.
"Hôm nay em có kế hoạch gì chưa?"
"Ách. . . . . ." Kỷ Vân Vân xoay người lại, cẩn thận bỏ đường và sữa tươi vào ly cà phê, "Không có, em vừa mới thức dậy, còn chưa sẵn sàng bắt đầu công việc!"
"Vậy thì, chúng ta cùng đi ra ngoài tản bộ, hoặc là đi ăn cơm dã ngoại gì đó. . . . . . Em thấy thế nào?" Hắn ngồi thẳng người, đôi mắt nhìn dán vào cô thật chăm chú.
Trái tim Kỷ Vân Vân như ngừng đập một nhịp, "Em. . . . . . Em rất vui lòng."
"Cám ơn em, vậy để tôi kêu người giúp việc chuẩn bị một ít đồ ăn trưa và kiểm tra xem tình trạng xe như thế nào. Nửa giờ sau gặp nhau ở nhà để xe, có được không?"
Kỷ Vân Vân gật đầu một cái, nhìn bóng dáng mạnh mẽ của hắn đi xuống nhà bếp, một niềm vui sướng mãnh liệt trào dâng lên khắp toàn thân cô.
Không lâu sau, bọn họ lái xe đi tới một dòng suối.
Con đường rải đá bên cạnh dòng suối phủ đầy cây xanh, hoàn toàn che khuất ánh nắng mặt trời chói chang, khe suối trong veo nhìn thấy tận đáy, những dòng nước đang chảy róc rách róc rách, làn gió mát nhẹ nhàng lướt qua càng làm cho người ta cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Nếu có cơ hội về miền quê dạo chơi nhiều hơn một chút, thực sự cảm thấy rất thoải mái!
Cô vẫn nhớ rằng Vệ Trọng Kiệt không hề có một chút hứng thú nào đối với những hoạt động ngoài trời, trong cuộc sống của hắn chỉ có mục tiêu và tham vọng sự nghiệp cùng đồng hành, muốn cùng hắn đi dạo trên những con đường nhỏ rợp bóng mát ở vùng quê, thì giống như là chui vào đầm rồng hang hổ. . . . . .
Vệ Tử Hiên chọn một khoảng đất bằng phẳng, trải thảm ra, rồi dựng một cái dù, tiếp theo lấy từ trên xe xuống một hộp đồ ăn, đem tất cả những thứ hắn đã chuẩn bị đặt hết xuống.
Bên trong chiếc giỏ trúc có một ít bánh mì sandwich, nước trái cây và vài món kho, Kỷ Vân Vân vui vẻ ăn uống và hưởng thụ không gian thoải mái và mộc mạc này. Trong lúc đó, bọn họ nói chuyện không nhiều lắm, nhưng cả hai đều thấy rất thoải mái. Sau khi thưởng thức xong bữa trưa, Vệ Tử Hiên ngáp dài một cái, tiện tay cuốn một góc thảm lại làm thành một cái gối, ngả người ra sau nằm xuống.
"Tôi chỉ ngủ một lát thôi, em không để ý chứ?"
"Em không nghĩ rằng anh cần sự đồng ý của em!"
Nằm xuống rồi mới hỏi tới vấn đề này, không cảm thấy câu hỏi này quá dư thừa hay sao? Kỷ Vân Vân liếc hắn bĩu môi.
"Không sai!"
Hắn mỉm cười rồi lại ngáp một cái, sau đó nhắm mắt lại, rất nhanh liền rơi vào mộng đẹp, hơi thở trở nên nhẹ nhàng và đều đặn.
Thấy hắn ngủ say, Kỷ Vân Vân không nhịn được cúi đầu quan sát hắn.
Sắc mặt của hắn vẫn còn một chút tiều tụy. Không kịp suy nghĩ quá nhiều, cô đau lòng nhẹ nhàng vén vài sợi tóc vương trên trán hắn, ngây thơ không phát hiện ra rằng đây là một động tác rất thân mật, chờ khi cô ý thức được mình đã làm gì, thì khuôn mặt nhỏ đã đỏ ửng lên, cô đột ngột đứng lên, tựa như muốn che giấu một điều gì đó, nên hướng về phía sau rừng cây đi tới.
Men theo những phiến đá trải thành những bậc thang dài lê thê, cô bị tiếng nước chảy róc rách hấp dẫn, không nhịn được cởi giày ra, bước vào lòng suối.
Một tay cô xách giày, một tay kéo váy, đi dọc theo dòng suối, làn nước lạnh như băng khiến cô nổi cả gai ốc.
Dọc theo bờ suối nở đầy những khóm hoa dại không biết tên, thuận tay cô hái một nhánh hoa màu hồng tím, vừa ngẩng đầu lên, tầm mắt của cô liền đối diện với cặp mắt thâm thúy của Vệ Tử Hiên, cô giật mình hoảng sợ, nhánh hoa đang cầm trên tay rơi vào giữa dòng suối.
"Thật xin lỗi, không phải tôi cố ý muốn dọa em." Hắn vừa ngồi bật dậy từ tấm thảm, đi về phía cô, "Tôi chỉ không nhịn được khi nhìn thấy em đang đứng ngây ngẩn cả người."
Kỷ Vân Vân mắc cỡ đến đỏ hết cả tai, cô không biết làm sao bèn cúi người xuống, vớt nhánh hoa nhỏ màu tím đang lượn quanh đôi chân trần của mình, cố gắng nói lảng sang chuyện khác: "Anh xem, những cánh hoa màu tím này dịu dàng, kiều diễm đến như thế, đúng thật là kiệt tác của tạo hóa."
Cô ngừng lại, cảm thấy vui sướng vì sự hồi phục thị lực của mình giống như một kỳ tích, quá khứ đã qua một lần nữa lại lướt qua tâm trí, trong khoảnh khắc, nước mắt đã làm mờ đôi mắt của cô.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn Vệ Tử Hiên nở một nụ cười chân thành nhất.
"Nếu như không có anh, em không cách nào thấy vẻ đẹp của những đóa hoa này rồi, Tử Hiên, em thật sự không biết phải biểu đạt lòng biết ơn của mình đối với anh như thế nào cho đúng."
Sắc mặt của Vệ Tử Hiên đột nhiên trầm xuống, "Tôi không muốn em biết ơn." Giọng nói của hắn lạnh nhạt, lạnh lùng và có vẻ xa cách.
Vẻ mặt Kỷ Vân Vân ngây ngẩn nhìn hắn, không hiểu mình đã nói sai cái gì, "Em thật sự biết ơn anh. . . . . ."
"Chính vì nguyên nhân đó mà em chịu chăm sóc cho tôi sao? Chính là lý do mà em sẵn sàng lên giường để sưởi ấm cho tôi sao?" Hắn gằn từng chữ hỏi.
Kỷ Vân Vân một lần nữa khuôn mặt lại đỏ bừng, bất lực xua xua cả hai tay, "Không phải như thế!"
"Đây chính là nguyên nhân mà em sẵn sàng cùng tôi ra ngoài ăn cơm dã ngoại sao? Bởi vì biết ơn?" Vệ Tử Hiên không chút để ý tới lời giải thích của cô, không chút thương tình nói tiếp.
"Cho dù vì lý do muốn tỏ lòng biết ơn nên mới cùng anh đi chơi, vậy có gì không đúng? Anh cũng là vì muốn bù đắp cho những sai lầm của Trọng Kiệt, nên mới đối xử tốt với em, không phải sao?"
"Từ khi em đến nhà tôi, thời gian ở cùng Trọng Kiệt có lẽ không ít nhỉ Nghe bác Vương nói, dường như hai người ở bên nhau rất vui vẻ!"
Kỷ Vân Vân trợn mắt ngơ ngẩn nhìn hắn."Em và Trọng Kiệt ở cùng một nhà, không thể nhìn thấy nhau mà nhắm mắt làm ngơ được!"
"Hừ! Ở cùng một nhà? Em không phải không biết chứ? Trọng kiệt có một căn hộ ở khu Đông, bình thường mọi khi không ở trong nhà!"
"Vậy. . . . . . Có lẽ vì anh ấy muốn ở cùng với em!" Kỷ Vân Vân nhún vai nói.
"Vậy em thì sao? Em vẫn còn yêu nó sao?" Ánh mắt hắn dường như muốn bắn ra tia lửa.