ơng tiếc nói: "Đây chính là nguyên nhân em trai yêu quý của tôi không nhớ đến cô, không phải sao? Trận tai nạn xe cộ chết tiệt kia đều là sai lầm do nó tạo thành, nhưng kẻ hèn nhát này, ngay cả can đảm đối mặt với thực tế cũng không có, lại bỏ trốn mất dạng như vậy!"
Trong lời nói của hắn có kèm theo sự căm phẫn khiến Kỷ Vân Vân sợ hãi, cô hỏi với vẻ không dám tin: "Nghe qua có vẻ như. . . . . . Anh hận anh ấy?"
"Dùng từ ‘Khinh bỉ’ thì có vẻ chuẩn xác hơn một chút." Vệ Tử Hiên hờ hững nói, "Cô mới là người nên hận nó, nhưng nếu bây giờ tôi là nó, cô đã không chút do dự mà nằm trong vòng tay của tôi rồi, không phải sao?"
Nghe hắn nói vậy, sắc mặt của Kỷ Vân Vân bỗng chốc đỏ bừng.
"Chuyện này không có liên quan gì đến anh!"
"Tôi lại cho rằng rất có liên quan."
"Anh nói vậy là có ý gì?"
"Có nghĩa là, tôi quyết định xem những chuyện này thành chuyện của tôi." Giọng điệu của Vệ Tử Hiên rất lạnh nhạt, ý nghĩa lời nói lại cương quyết không cho người khác có cơ hội kháng cự.
Kỷ Vân Vân nhíu mày, vẻ mặt mờ mịt, "Chuyện này thật vô lý! Anh Vệ, tôi và anh vốn không quen biết, anh. . . . . ."
"Vệ Tử Hiên, con trưởng của nhà họ Vệ, năm nay ba mươi tuổi, hiện tại đang điều hành hoạt động kinh doanh của công ty Khoa học công nghệ ở Canada, doanh thu cũng không tệ lắm, dự tính năm nay lên sàn (lên sàn cổ phiếu)." Vệ Tử Hiên nhìn đôi mắt vô hồn của cô một chút, "Cô còn muốn biết thêm gì nữa?"
Cuối cùng Kỷ Vân Vân cũng bị làm cho tức giận.
"Tôi thấy rằng trò đùa này không đáng cười một chút nào! Nửa giờ trước, thậm chí tôi còn không biết trên thế giới này lại có nhân vật số một như anh tồn tại, mà bây giờ anh lại muốn xông vào cuộc sống của tôi? Anh. . . . . . Anh là người tự cao tự đại, ngạo mạn nhất mà tôi từng gặp trong đời. . . . . . Cũng là người vô lý nhất!"
"Tức giận sao? Ừ, biết phải tức giận, cũng không tệ lắm! Tôi còn tưởng rằng ngay cả tính tình của cô cũng bị đánh mất!" Hắn gần như thở phào nhẹ nhõm.
Kỷ Vân Vân giận đến xanh cả mặt, cô mở miệng tính gọi má Lâm đuổi khách, nhưng lời nói chưa ra khỏi miệng, hắn đã lặng lẽ tiến đến gần, nhanh chóng nắm giữ cổ tay của cô.
"Tôi từ Đài Bắc xa xôi chạy đến Đài Đông này, không phải muốn bị sập cửa vào mặt." Hắn lẳng lặng nói.
Kỷ Vân Vân rất khiếp sợ, vặn vẹo tay muốn thoát, nhưng rõ ràng hắn không muốn buông tay cô ra.
Sức lực của cô đối với hắn mà nói, thật sự là không đáng kể!
Kỷ Vân Vân đột nhiên thấy sợ.
Người đàn ông trước mặt này, rõ ràng là một người khỏe mạnh, trong phòng lại chỉ có cô cùng má Lâm —— một cô gái bị mù mắt, cùng một phụ nữ trung niên yếu ớt. . . . . . Nghĩ tới đây, Kỷ Vân Vân bất giác run rẩy, toàn thân trở nên căng thẳng.
"Buông tôi ra!" Cô đứng dậy hét lên, nhưng giọng nói lại trầm nhẹ không có một chút uy hiếp nào.
Cảm nhận được sự sợ hãi trong lời nói của cô, hắn hơi nới lỏng các đầu ngón tay, nhưng vẫn không buông cô ra.
"Thật xin lỗi." Giọng nói của Vệ Tử Hiên bỗng nhiên trở nên rất dịu dàng, "Tôi phải biết cô có còn sức lực để phấn đấu vì bản thân mình hay không. . . . . . Cám ơn trời đất! Tối nay khi vừa mới gặp cô, tôi còn tưởng rằng tôi đã tới quá muộn!"
Kỷ Vân Vân ngẩn người ra, tuy rằng sự hiểu biết của mình về Vệ Tử Hiên qua lời giới thiệu của hắn vẫn còn nửa vời, song, sự sợ hãi của cô vì những lời hắn nói mà dần dần biến mất. Sau khi trấn tĩnh, cô phát hiện cổ tay của mình vẫn còn nằm trong tay của hắn, cả hai dường như rất gần, hơi thở của hắn phả vào những sợi tóc trên đỉnh đầu cô. . . . . .
". . . . . . Rất cao sao?" Cô đột nhiên hỏi.
"Sao cô không tự mình nhìn xem một chút?"
Nghe vậy, Kỷ Vân Vân co rúm người lại, cúi đầu.
"Chuyện này không có gì buồn cười cả."
"Có ý tứ gì?" trong giọng nói của Vệ Tử Hiên mang theo nghi hoặc.
"Anh kêu tôi ‘tự mình nhìn xem một chút’"
"Kỷ Vân Vân, chứ cô mong đợi cái gì? Mong tôi phát minh ra một ngôn ngữ đặc biệt, để tránh đụng chạm đến cô sao? Mãi mãi tránh những từ "Nhìn", "Nhìn", "Mù" sao? Thật xin lỗi, tôi làm không được! Ở trong mắt tôi, cô không có gì khác biệt so với những người bình thường khác, mù thì sao? Nhưng đó lại là lý do cô dùng để trốn tránh công việc và cuộc sống này, đừng hy vọng tôi sẽ là đồng lõa của cô, cô nghe rõ chưa?"
Kỷ Vân Vân sững người.
Những lời hắn nói rất thẳng thắn, thẳng thắn đến tàn nhẫn, nhưng trong cơn giận dữ đó, cô lại cảm giác như có một dòng nước ấm chảy sâu trong trái tim cô.
Cô không phải là người bình thường đã bao lâu rồi?
Bạn bè của mẹ thường thường ở trước mặt cô "Dùng chữ mù mắt" , sau đó lại hối hận vì đã lỡ lời, tiếp theo là cả phòng đều có vẻ lúng túng và lặng lẽ.
Vậy mà Vệ Tử Hiên. . . . . .
Kỷ Vân Vân hít một hơi thật sâu, không nhịn được đưa tay ra chạm vào người đàn ông trước mặt.
Hắn quả nhiên rất cao! Cô đứng thẳng người mới đến cằm của hắn.
Bờ vai của hắn rất rộng, lồng ngực rất dầy. . . . . . Kỷ Vân Vân thu tay về.
"Anh thật rất cao lớn."
"185cm, 75 kí lô." Trong giọng nói của hắn mang theo ý cười.
"Hơn nữa rất thường vận động." Do cô sờ vào lòng bàn tay của hắn mới biết được.
"Tôi thường luyện tập Không Thủ đạo (Karate), chạy bộ và trượt tuyết để rèn luyện thân thể."
"Ừ." Kỷ Vân Vân gật đầu một cái, không thể không nhớ tới Trọng Kiệt một lần nữa.
Hắn và Trọng Kiệt thật khác biệt. Trọng Kiệt thấp hơn một chút, cũng gầy hơn; tính tình Trọng Kiệt cũng rất lịch sự và mềm mỏng, chứ không nói năng thô lỗ như hắn đối với cô; Trọng Kiệt. . . . . .
"Hình dáng anh và Trọng Kiệt có giống nhau không?" Đột nhiên, cô nghe mình mở miệng hỏi.
"Có người nói giống, cũng có người nói không giống."
"Anh ấy. . . . . . Gần đây có khỏe không?"
Đây có lẽ chính là vấn đề cô muốn hỏi nhất đi! Sắc mặt hắn chợt trở nên lạnh lùng, giọng nói lại khôi phục sự lạnh nhạt: "Đại khái là tôi nghe nói nó đã đính hôn, tuần trước tôi vừa gặp nó, đó là lần đầu tiên tôi gặp lại nó trong suốt hai năm qua, chuyện cô xảy ra tai nạn, lúc đó tôi mới được biết, cho nên. . . . . . Tôi liền tới ngay."
Kỷ Vân Vân hít một hơi thật sâu, "Tôi rất cảm ơn anh đã lo lắng cho tôi như thế, nhưng điều đó là không cần thiết, hiện tại quả thật tôi rất tốt, thật sự."
"Cô quả thật rất tốt? Khi tôi mới vừa tới, hình ảnh tôi nhìn thấy là một cô gái đang trong tuổi thanh xuân phơi phới lại ngồi một mình trong bóng tối, quần áo thì lôi thôi lếch thếch, tóc tai rối bù như tổ chim, sắc mặt lại tái nhợt như hồn ma bóng quế. . . . . ."
"Rốt cuộc anh muốn tôi thế nào?" Kỷ Vân Vân vô cùng tức giận ngắt ngang lời hắn, cảm thấy vô cùng xấu hổ vì những lời chỉ trích của người xa lạ trước mặt này, "Tôi có hình dáng như thế này căn bản là do tôi không có khả năng tự chăm sóc chính mình!"
"Là ‘không thể’, hay là…‘không muốn’?" Hắn không để cho Kỷ Vân Vân có một chút mặt mũi nào.
"Tôi đã từng cố gắng đến một thẩm mỹ viện để sửa sang lại đầu tóc, nhưng lại làm cho rối tinh rối mù hết. . . . . ." Giọng nói của cô từ tức giận chuyển thành nghẹn ngào. "Không biết tôi đã té ngã mấy lần, sau đó, lại không phân biệt rõ đâu là Đông Nam Tây Bắc, kết quả không thể làm gì khác hơn là ngồi tắc xi về nhà, tôi. . . . . ."