cho vào thì sẽ không kịp!
Diêm Lệ đang không biết phải giải thích thế nào thì Hướng Dương Hi đã nói: “Thì ra chị Lệ còn rất quan tâm Tiểu Diễm nha... Yên tâm đi, có anh Định Sinh thì sẽ không có chuyện gì.”
“Không phải là chuyện này...” Côvô lực nói.
“Nhưng mà...” Hướng Dương Hi đột nhiên ảo não.
“Nhưng mà cái gì?” Cuối cùng cô cũng phát hiện có chuyện gì đó không bình thường.
“Tiểu Diễm rất ít khi ngã bệnh, em nghe người ta nói, mấy người như thế một khi bị bệnh thì rất nguy hiểm.”
“Chẳng phải chỉ là ăn không tiêu thôi sao?” Nếu bây giờ không đi cứu nó thì nó có thể sẽ bị thất thân!
“Nhưng là anh Định Sinh cũng có nói, ngộ độc thức ăn cũng có thể chết người…”
“Phi phi phi! Làm gì có! Đừng nghĩ nhiều như vậy!” Cô vỗ vỗ đầu Hướng Dương Hi. Mặc dù ngoài miệng cô nói vậy nhưng không hiểu sao, trong lòng lại dâng lên một tầng mây đen.
Ba người đợi ở ngoài cửa khoảng nửa tiếng thì Diêm Định Sinh mở cửa phòng ra.
“Anh Định Sinh, Tiểu Diễm thế nào rồi?” Hướng Dương Hi chạy nhanh lại hỏi.
Diêm Định Sinh liếc mắt nhìn Diêm Lệ ở phía sau rồi mới nói: “Tên nhóc uống thuốc rồi ngủ rồi, không có gì đáng ngại, nhưng mà...”
“Nhưng mà cái gì?” Diêm Lệ bật thốt lên, hoàn toàn không nhận ra là mình đang lo lắng.
“Triệu chứng của ngộ độc thức ăn rất đa dạng, nhẹ thì nôn mửa, nặng thì hôn mê. Vì vậy buổi tối phải chăm sóc cho Tiểu Diễm cẩn thận, tốt nhất là tìm người trông chừng nó… Nếu không có ai rảnh thì anh không ngại ở lại đâu.” Ánh mắt của Diêm Định Sinh toát ra ý cười.
“Không! Em sẽ ở lại!” Diêm Lệ vội vàng nói.
“Em thật thích tranh với anh. Còn nữa… chuyện vừa rồi là sao?” Ý anh muốn nói là chuyện Diêm Lệ đẩy tay anh ra.
“Hả... Không có! Em chỉ là nhất thời bấn loạn thôi!” Trời ạ! Qủa nhiên là anh còn ghi thù.
“Là vậy à... Không sao.” Diêm Định Sinh cười cực kỳ gian trá: “Dù sao thì Tiểu Diễm cũng đã xin lỗi thay em.”
“Xin lỗi? Tại sao tên nhóc đó lại xin lỗi?” Tim của Diêm Lệ suýt nữa nhảy ra ngoài.
Tại sao tên nhóc kia lại xin lỗi thay cô? Chẳng lẽ... Không thể nào! Chẳng lẽ cô gián tiếp đẩy tên nhóc này vào hang sói.
“Ha ha... Bí mật!” Diêm Định Sinh cười mập mờ, căn bản là không thèm nhìn sắc mặt xanh mét của Diêm Lệ.
“Em đi về trước.” Diêm Định Sinh nói với Diêm Tuấn.
“Ừ.” Diêm Tuấn cười yếu ớt.
“Này! Anh...” Diêm Lệ còn muốn biết chuyện gì đã xảy ra nhưng Diêm Định Sinh đã xoải bước đi.
“Nếu chị Lệ muốn chăm sóc Tiểu Diễm thì em và anh Diêm Tuấn về nghỉ ngơi đây.” Hướng Dương Hi ôm lấy khuỷu tay Diêm Tuấn, bộ dạng rất là yên tâm.
“Ừ.” Diêm Lệ gật đầu một cái, đưa mắt nhìn bọn họ rời đi.
Hướng Dương Diễm vừa mở mắt liền thấy Diêm Lệ đang nằm bên mép giường, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm xúc ấm áp.
Anh thật sự càng ngày càng thích cô rồi…
Mặc dù cô lớn hơn anh mười một tuổi nhưng may là anh có đầu óc thông minh, biết lợi dụng ưu thế của mình để đánh lui kẻ địch. Hơn nữa anh còn có một “quý nhân” trợ giúp nên mới có thể ngày ngày ở bên cạnh cô.
Mặc dù cả ngày bị cô la mắng nhưng anh cũng không thấy buồn. Anh biết điều kiện của anh rất kém nhưng anh chỉ yêu một mình cô, hơn nữa anh đã quyết định điều này từ mười năm trước.
Anh chỉ muốn cô, cho dù có người đẹp hơn cô, anh cũng không cần!
Nhưng mà, còn cô thì sao?
Nghĩ đến đây, Hướng Dương Diễm nhích người gần lại phíc Diêm Lệ, ngắm nhìn gương mặt khi ngủ say của Diêm Lệ.
“Lệ...” Anh lẩm bẩm nói nhỏ nhưng không ngờ lại đánh thức cô.
“Em tỉnh rồi sao?” Diêm Lệ dụi dụi con mắt, lúc này cô mới phát hiện khoảng cách của hai người rất gần.
“Em làm gì thế?” Cô ngả người ra sau, kéo xa khoảng cách giữa hai người.
“Lệ...” Anh lại gọi cô, lần này không chỉ đến gần mà thậm chí còn cố ý hôn lên đôi môi đang hé mở.
Lúc Diêm Lệ còn chưa kịp phản ứng, đầu lưỡi của Hướng Dương Diễm đã công thành chiếm đất. Anh hôn lại hôn, quấn quít lại quấn quít, đến khi cô chịu không nổi phải leo lên giường mới có thể giữ vững cơ thể.
Trước khi cô đẩy anh ra thì anh đã chủ động buông tha cho cô.
Hai người hai cặp mắt, bốn mắt nhìn nhau mặc dù không nói gì nhưng sóng ngầm lại rất mãnh liệt.
“Em…” Diêm Lệ vung tay lên muốn thưởng cho Hướng Dương Diễm một cái tát.
Lúc này cô không biết là mình thẹn thùng hay tức giận, cô chỉ biết là tiểu quỷ này sàm sỡ cô…
Làm sao tên nhóc đó có thể hôn cô chứ? Đó là nụ hôn đầu của cô mà!
Nếu không dạy dỗ tên nhóc này một trận thì cô không còn là Diêm Lệ!
Diêm Lệ nổi giận nhưng nào ngờ cô vừa nhìn thấy mặt của Hướng Dương Diễm thì cánh tay liền ngưng lại…
Rõ ràng là cô rất giận! Nhưng cô lại không ra tay được, tức chết mà!
“Lệ, em không nên tức giận.” Hướng Dương Diễm bắt lấy tay cô giữa không trung, dùng vẻ mặt nghiêm chỉnh trước nay chưa từng có nhìn cô.
“Buông tay!” Cô vội vàng bất an hất tay Hướng Dương Diễm ra.
“Không buông!” Anh kiên định lắc đầu: “Cả đời đều không buông!”
“Em có biết em đang nói gì không?”
Theo cô thấy thì tên nhóc này không phải là ngộ độc thức ăn mà là trúng tà. Nếu không tại sao lại trở nên kỳ quái như vậy?
“Anh chỉ biết anh thích em, anh yêu em! Cho nên anh không thể buông tay.” Anh bất chấp rồi.
Anh Định Sinh nói đúng, hôm nay phụ nữ có thể nhận điểm tâm của người đàn ông khác thì ngày mai có thể tiếp nhận tình cảm của họ. Mà cô đã ăn thức ăn do Dương Văn Thịnh tặng thì chứng tỏ cô cũng có thể thích anh ta.
Anh không thể để điều này xảy ra. Cho nên từ giờ trở đi, anh muốn cô hiểu được tâm ý của anh, muốn cô nhìn anh như một người đàn ông đang theo đuổi cô… ít nhất anh có thể cạnh tranh công bằng với Dương Văn Thịnh.
“Rốt cuộc em đang phát điên cái gì vậy? Cái gì yêu, cái gì thích, chị không hiểu em đang nói gì.” Cô quay đầu đi không nhìn đôi mắt thâm tình kia, cô sợ mình sẽ không kiềm lòng được.
“Anh không muốn em trốn tránh anh!” Hướng Dương Hi nắm bả vai cô, cưỡng bách cô xoay đầu lại, nói ra từng chữ từng chữ một cách rõ ràng, biểu thị công khai tâm ý của mình: “Anh thích em.”
“Em...” Cô bất đắc dĩ nhún vai: “Con nít đừng nói lung tung…”
“Anh đã không còn là một đứa trẻ, điểm này em rõ ràng hơn ai mà, không phải sao?”
“Chị...” Diêm Lệ không phản bác được.
Đương nhiên cô biết là Tiểu Diễm không còn là một bé trai. Nó đã không còn bộ dạng ngây thơ trong sáng như xưa mà đã trưởng thành, ánh mắt nghiêm túc lại mê người…
Nhưng cho dù nó có lớn lên bao nhiêu thì cũng vẫn nhỏ hơn cô mười một tuổi! Hai người họ… Làm sao có thể?
“Lệ, anh thật sự rất thích em! Chúng ta cũng không có quan hệ máu mủ, nếu như có quen nhau thậm chí là kết hôn thì cũng không có gì là không thể.” Hướng Dương Diễm có chút nóng nảy.
Khi còn bé Lệ đã cho anh một cái cam kết nên anh mới liều mạng bám theo cô. Sau này anh mới biết là cô chỉ vô tình nói thế, nhưng anh đã hãm sâu quá rồi.
Cho nên, anh bắt đầu thấy sợ, sợ cô không còn để ý đến anh nữa…
“Em... chị...” Lần này Diêm Lệ không biết nói gì.
Tiểu Diễm hỏi vậy muốn cô trả lời sao đây? Điều nó nói là không sai nhưng mà nếu nàng gật đầu thì không phải quan hệ của họ sẽ tiến thêm một bước sao?
Không được không được? Lúc này đầu óc Diêm Lệ đã rối như tơ vò, không thể suy nghĩ gì hết và cô cũng không muốn suy nghĩ nữa! Tại sao tên nhóc này lại ném cho cô một vấn đề khó khăn thế này?
“Bây giờ chị không muốn nói chuyện với em về vấn đề này! Em nghỉ ngơi đi, chị mu