- Ha ha, hình như có mà. - Ánh mắt Ngải Điềm thoáng nhìn, đem nguy cơ xử lý ném cho bạn trai.
- Tôi rất ít khi lộ diện, cho dù là trong hoạt động nội bộ của công ty, phần lớn đều giao cho trợ lý xử lý, nhân viên tầng lớp chót đương nhiên không nhận ra tôi, cái này chẳng có gì lạ. - Tề Trọng Khải nói thật không hề nói láo.
Một đám bạn học cũ ‘à’ một tiếng, hình như là tin, bỗng nghe có người lên tiếng hỏi:
- Này, anh Tề! hôm nay anh có đọc diễn văn không?
- Không, cấp dưới xử lý. - Tề Trọng Khải bưng ly rượu lên, thần thái vui vẻ hớp một cái, bẩm sinh có tư chất quý tộc, manh nha trở mình một nhóm người.
Ngải Điềm vui mừng, trộm nhìn bạn trai một cái, rất tốt. . . . . . rất tốt, không hổ danh là người trai bao cao cấp, trời sanh khí thế cường đại, nhìn ngang nhìn dọc, chính là cá tính của một nhân vật phi phàm, giả trang làm tổng giám đốc cũng không ai hoài nghi là hàng giả, cực phẩm trong cực phẩm.
Có thể thấy được, ngày trước những người phụ nữ bao nuôi anh, nhất định có lai lịch, có thể dậm chân làm mưa làm gió trên thương trường, hơn nữa thường dẫn anh đi những tiệc rượu lớn như thế này...
Nghĩ đến đây, trong đầu của Ngải Điềm có chút buồn bực.
Đang lúc Ngải Điềm mất hồn, thì màn sâu khấu của hoạt động từ thiện được vén lên, cô cũng chẳng thèm hăng hái trông mong xem mình mua món gì, ngồi ở vị trí của mình, yên lặng ăn.
- Nhìn em xem, vẻ mặt em làm cho anh ngán đến tận cổ, bắt đầu để cho anh hối hận vì sao lại ra tay giúp đỡ em. - Lý do đi toilet, kì thực là giao phó với trợ lý các hoạt động tiếp theo, khi Tề Trọng Khải quay lại, thấy vẻ mặt buồn buồn không vui của cô, đầu vai không khỏi mệt mỏi.
Anh đã sớm có thói quen ăn món cay, Ngải Điềm không biết nên tức giận, chỉ có thể ai oán nhìn anh.
- Hiện tại em mới phát hiện giữa chúng ta ở cự ly rất xa xôi.
Tâm Tề Trọng Khải rét lạnh, cho là cô phát hiện cái gì, nhưng chớp mắt mấy cái, nghe lời nói tiếp theo của cô làm tâm gấp ráp của anh rơi xuống.
- Em không phải là một nữ doanh nhân tài ba, cũng không có gia tài bạc vạn, không có biện pháp mua cho anh đồng hồ kim cương Cartier, cũng không thể mua cho anh những ngôi nhà ở khu biệt thự cao cấp, anh yêu em khẳng định sẽ có nhiều thua thiệt? - Cuối cùng, cô còn uống một chút rượu.
Mây trên đầu Tề Trọng Khải chuyển một cái, mới phát hiện trong ly nước cam của cô, chẳng biết lúc nào đổi thành ly rượu màu hồng phấn, hơn nữa hiển nhiên đã uống được vài ly.
Khuôn mặt cô ửng đỏ, giống như ánh lửa hồng, một tay chống cằm, một tay cầm đôi đũa gỗ, quơ múa giữa không trung, sắc môi đỏ hồng cong lên một nụ cười, ánh mắt đang say lại mang theo vẻ đưa đám.
- Haizzz, đều tại em quá vô dụng, cũng không thể cho anh cái gì tốt, đi cùng em, nhất định sẽ khiến anh rất uất ức. . . . . . Ưmh, em thật sự xin lỗi anh. - Cô tự trách mình, cùng hướng đến anh nói lời xin lỗi
Tề Trọng Khải đè chiếc đũa đang quơ loạn của cô, tránh cho nó đả thương người khác.
- Em không sợ những lời kia bị đám bạn học cũ thời đại học nghe thấy sao?, vậy thì cứ nói lớn lên đi.
- Zack, em thích anh. . . . . . Nhưng anh thật không có bản lãnh, người có điều kiện như anh, đi cùng với em thật là đáng tiếc.
Tề Trọng Khải nghe được câu đó mà dở khóc dở cười.
Thật đúng là uống rượu sẽ ói ra châm ngôn mà, xem ra cô thật lòng có cảm giác mình không xứng đáng làm bạn đồng hành của anh, thật không biết nên nói đầu óc của cô bị gì, ở đâu lại nghĩ ra cái logic ấy, vừa mới bắt đầu còn rối rắm không nên cùng người đàn ông làm trai bao như anh qua lại, sau này càng lúc càng lúng sâu vào anh.
Cô gái này rõ là. . . . . . Đáng yêu lại rất thú vị. Rất đúng người anh muốn kiếm tìm
- Sao vậy, bây giờ em mới biết anh ở chung một chỗ với em là hy sinh nhiều lắm sao? – Tâm Tề Trọng Khải vốn đã xấu, thấy cô uống say càng không thể bỏ qua được. -Nhìn em một chút đi, mặt mũi như trứng, vóc người không có, tiền gửi ngân hàng không có, mỗi lần làm tình với em xong, anh đều chất vấn vì sao mình lại đi thích người như em
Mắt Ngải Điềm nửa nhắm nửa mở, hình như có đồng cảm gật đầu một cái.
- Chính là em cũng cảm thấy như vậy.
Tề Trọng Khải thiếu chút nữa cười to.
- Nghĩ tới cuộc sống thoải mái của ta trước kia, ngày ngày ăn cơm ở nhà hàng cao cấp, đi xe cao cấp ở biệt thự, đi cùng với em thì sau này em cho anh ăn gì đây?
Ngải Điềm nghiêng đầu, hạ thấp suy nghĩ xuống, dùng ngôn từ tận sâu đáy lòng mà nói:
- Lễ Noel ngày ấy, em chỉ có thể mời anh đi quán bình dân ăn thịt bò và uống trà sữa lạnh, khuya ngày hôm trước chúng ta mới ăn mì xào nóng. . . . . . Zakc, như vậy tương đối, đi cùng với em anh sẽ rất đáng thương.
- Biết là tốt rồi. - Khóe miệng Tề Trọng Khải nở ra nụ cười.
- Anh yên tâm, sau này nhất định em sẽ cố gắng kiếm tiền, để cho anh có cuộc sống tốt nhất. - Ngải Điềm đưa tay ra, chạm lên gương mặt anh tuấn của Tề Trọng Khải, dùng sức hôn một cái lên mặt cô.
- Đây chính là em nói, sau này anh sẽ dựa vào em. – Lòng Tề Trọng Khải cực kỳ vui mừng, hai cánh tay thuận thế ôm lấy cái eo nhỏ của cô, khêu gợi nói lời tán tỉnh bên tai cô.
Ngải Điềm té lên cổ anh, chợt gật đầu, vẻ mặt say chếnh choáng khiến cho anh sinh lòng ham muốn, ngón tay mơn trớn gương mặt mềm mại của cô, sắc mặt vô cùng dịu dàng.
Cô cười khanh khách, môi đỏ dính rượu hít hà khí nóng, hầu kết thoáng qua xúc động, không khí giống như rót mật đường, trong mắt chỉ nhìn thấy người đối diện.
Nhưng vào lúc này, một người đàn ông chừng năm mươi tuổi đi vào, trong tay bưng ly rượu, mặt kinh dị nói:
- Tổng giám đốc Tề, sao cậu lại ngồi một mình ở đây?
Tề Trọng Khải chấn động, giương mắt lạnh lùng chém tới mắt người nọ, người đàn ông kia thân trúng vài đao, vẻ mặt hoảng sợ.
Ngải Điểm tuy say khướt nhưng chưa bất tỉnh, ánh mắt mơ hồ, quay qua nhìn người đàn ông đang gọi tên Tề Trọng Khải.
- Chú ơi!. . . . . . Tại sao chú lại gọi anh ấy là tổng giám đốc Tề?
Người đàn ông kia không rõ nội tình, giọng nói run run:
- Bởi vì cậu ấy là Tề Trọng Khải. . . . . .
- Hả?
Ngải Điềm kinh ngạc một chút, chợt đứng lên, lại không phát hiện thành bàn kẹp lấy áo của cô, vừa xoay người, bàn toàn đồ thức ăn bỗng chấn động mạnh sau đó co rúm lại, toàn bộ đỗ xuống đất.
Ánh mắt cả hội trường đột nhiên đưa tới nơi phát ra loạt tiếng động, trong bụng cô đau đớn, đầu choáng váng muốn thoát khỏi hiện trường, dưới chân như đạp trúng cái gì đó, hàng trăm tiếng vụng vỡ, cả người ngã nhào. Chỉ kịp thời kêu lên một tiếng thảm thiết, sau đó trực tiếp đáp đất, còn đập trúng một khối thịt to, ngay sau đó cô chẳng còn biết gì nữa.
Chương 8
Đầu óc choáng váng . . . . . . haizzz, quả nhiên không nên đụng đến rượu .
- Chớ lộn xộn. – Giọng một người đàn ông trầm thấp không vui nói, ngăn Ngải Điềm bò dậy .
- Đầu của em. . . . . A đau! Đau chết em rồi. - Vuốt một cục sưng vù sau đầu, Ngải Điềm mở mắt ra mới phát hiện ra mình nằm ở trên một chiếc giường mềm mại.
Định thần, phát hiện những sợi tóc hơi ướt, trên người bọc một chiếc áo choàng tắm màu trắng, nghĩ đến chuyện đã có người giúp mình thay quần áo bẩn, còn tỉ mỉ lau thân thể cô.
Khóe mắt cô vừa nhấc, nhìn thấy bóng dáng của Tề Trọng Khải