-Đã diễn thì phải diễn cho tưng bừng cho đến lúc hạ màn chứ-cậu nhại lại y nguyên câu của nó
-Biết vậy nhưng đây là ở trường mà…
-Càng ở trường thì càng phải diễn cho đạt.
Nói rồi cậu kéo tay nó đứng dậy,tuyên bố hết sức là chết người:
-Mọi người,từ bây giờ Trần Bảo Anh chính thức là bạn gái của tôi,vì vậy nếu cô ấy gặp phải chuyện gì thì…-trừng mắt-mấy người rõ hậu quả đấy.
Cái nhìn của Bảo Quân làm mọi người lạnh gáy,tất cả đều hiểu nếu không muốn chết thì đừng dây vào tên này.Bỗng một tên vô duyên lên tiếng:
-Quân,tôi ở CLB Báo chí của trường,có thể chụp một bức ảnh hai người thân thiết một chút được không?
Á à,ra là CLB Báo chí,chuyên xuất bản tạp chí lá cải mang cái tên mĩ miều Tuần san Trung học Phương Đông,lạy Chúa thật sự đó là cái nới chuyên đăng tải mấy chyện tình cóc nhái của mấy đứa trong trường,mỗi kì một nhân vật,muốn biết ai cặp với ai thì không việc gì phải mất công dò la cứ tìm ở CLB báo chí là ra tất,thế nên với tiêu chí biến chuyện riềng thành chuyện chung,chuyện cá nhân thành chuyện tập thể,cái tạp chí ấy được vô khối kẻ yêu thích và cũng không ít kẻ đả đảo,và nó cũng sắp ra nhập vào hội những kẻ đả đảo đó vì chắc chắn rằng chuyện nó và Bảo Quân sẽ thành Hot News trên số báo tuần này,hừ hừ,các người cứ đợi đấy rồi sẽ có ngày ta xử các người,cứ đợi mà xem.Và ngay sau đó Bảo Quân phán một câu làm nó lập tức chết đứng tại chỗ:
-Được thôi,chụp đi
Ngay sau đó cậu kéo nó vào và hôn,lạy hồn,nó thề là tim đã ngừng đập mất giây khi môi cậu chạm vào môi nó,nụ hôn này có gì khác với nụ hôn ngày hôm qua,vẫn điêu luyện và hoàn hảo nhưng không mang đậm tính hình thức như tối qua mà có gì đó ngọt ngào hơn,hình như có chút ngập ngừng nữa,WHAT?Cái gì thế này nó điên rồi sao,tại sao lại có cái ý nghĩ nụ hôn đó thật ngọt ngào chứ,điên,điên thật rồi,chắc chắn là do tên đó hôn pro quá nên làm nó hoang tưởng rồi,nó thấy mình tan đi trong nụ hôn đó,cậu nhẹ nhàng luồn lưỡi vào miệng nó,từ từ cảm nhận vị ngọt trong đó,lại còn vòng tay ôm eo nó nữa chứ,tim nó đã đập lại nhưng lại đập nhanh quá mức cần thiết rồi,nó thề là mặt nó bây giờ đỏ không kém khi ăc cà ri là mấy…tới tận khi nó gần hết hơi không thở nổi,cậu mới chịu buông nó ra.
Máy ảnh,điện thoại rồi những tiếng chụp hình tách tách và ồn ào rộ lên sau những phút giây ngưng đọng vì ngạc nhiên,nó thấy tử thần đang đứng trước mặt nó rồi,Chúa ơi,thánh thần ơi,bố ơi.mẹ ơi,không quân,hải quân,lục quân,…ai cũng được làm ơn cứu với,nó muốn thoát khỏi chuyện này.
Suốt phần còn lại của buổi học,nó không thể làm được việc gì cho ra hồn phần vì não bộ vẫn đang trong tình trạng treo sau nụ hôn kia,phần vì những ánh mắt của hội cùng lớp,thật không chịu nổi.
Cuối cùng cũng hết giờ,nó gần như bò ra khỏi lớp,lết đươc tới cổng trường với niềm hi vọng nhỏ nhoi là sắp được trở về căn nhà yêu dấu một cách bình yên thì một kẻ phũ phàng dập sạch niềm vui bé nhỏ của nó khi xuất hiện ngay trước mặt nó với con BMW X6 bóng lộn,hừ hừ,thần xui à,ngài là bạn thân của tên này sao,tại sao cứ gặp tên này là con đụng phải ngài vậy,tha cho con một lần đi mà.
-Sao trông em có vẻ mệt mỏi quá vậy,ai làm gì em hả?-hắn tỏ ra quan tâm
Nó ngước lên nhìn tên đẹp trai trước mặt mình với khuôn mặt như sắp khoc đến nơi,lắc đầu.
-Vào xe đi.-cậu ra lệnh
…Trên đường về nhà,tất nhiên là nhà nó…
-Sao thế?-cậu hỏi
-Đó là lần thứ hai hôn tôi mà không được phép
-Tình hình bắt buộc mà
-Đâu cần phải như vậy.
-Vậy để tôi đền cho em nhé-cười đểu giả
-Đền kiểu gì?
-Em...có thể hôn lại tôi.
Oạch…té ghế rồi,bộ não tên này có vấn đề thật sao?
-Anh sốt hả?
-Cái gì?
-Đừng tự tin một cách quá đáng vào bản thân như thế.
-Haha…-cậu bỗng cười lớn,dở hơi thật.
…Trước cửa nhà nó…
-Được rồi,về đi
-Không mời tôi vào nhà hả?
-Không.-bức xúc
Cậu quay người nó lại,ép sát người nó vào thành xe,cả người cậu bao tron lấy nó,ghé sat vào tai nó:
-Tôi đã cho em hôn tôi nhưng em từ chối vậy đừng hối hận nhé.-mặt nó đỏ dựng lên khi đến màn diễn quá sức hoàng tráng ở trường.
-Nói thật,bây giờ tôi đang muốn tặng anh một cái tát đấy
Bảo Quân thả nó ra,nhưng vẫn nhanh tay ôm nó một cái trước khi để vào nhà,và lần thứ n+1 nó tự hỏi đã làm đắc tội với Chúa mà Người nỡ hành hạ nó như vậy.
Chương 5: NGÀY ĐEN ĐỦI
“Thần xui ơi,Người tha cho con đi mà
Một ngày hai ba lần nghe tin giật gân
Làm sao con sống nổi đây hả thần?”
Những ngày sau nó bỗng nhiên thành người nổi tiếng,đi đến đâu người người tự nhường lối,ai đang nói chuyện thì lập tức im bặt,hết hồn rồi đấy nhá,cứ như nó cũng thành dân anh chị đến nơi rồi.Cứ thấy nó xuất hiện là tất cả đều lảng xa làm như nó có bệnh truyền nhiễm không bằng,bức xúc.Mang khuôn mặt hầm hầm như mặt khỉ đến phòng đựng dụng cụ thể dục-nơi nó mất bao mồ hôi và nước bọt(để năn nỉ bác bảo vệ họ Hắc tên là Xì dầu)mới có được làm lãnh địa riêng để thi thoảng bùng tiết ngủ gật nhưng cách đây không lâu đã bắt buộc phải nhường kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đómặc cho nó có phản đối và chống đối dữ dội thì hắn vẫn nhất quyết đóng đô ở đó đuổi không đi đánh không chạy,nghĩ đến lại lộn ruột,hix,nó tiên chân đá hòn đá dưới chân và…CỐP
-Oái,đứa nào đấy?
-opps…
Ặc thảm rồi,hòn đá vô duyên đã bay trúng đầu tên nào đó,em đá này đúng là có năng lực làm lính nhảy biệt kích à nha nhưng là ở phe địch vì nó vừa hại chết nó rồi,đồ phản chủt và trước mặt nó có hai chọn lựa:
1.Cứ đi tiếp coi như đó không phải hậu quả do nó gây ra,thực hiên chính sách ăn bánh bơ đợi mũ phớt …
2.Chạy lại và xin lỗi tên kia và có khả năng sẽ bị hắn tát cho vêu mồm,đánh cho sứt đầu mẻ trán máu me tùm lum rồi ngày mai báo chí sẽ đưa tin:”Nữ sinh trường trung học Phương Đông bị đánh chết không lí do ,hic,trông hắn to lớn thế kia cơ mà,tên đó mà đập cho phát thì có mà nó bẹp lép như con tép ở trên mép con mèo(chị nói quá rồi,anh chỉ cao thôi chứ không to,body hơi bị chuẩn đấy)vậy là cuộc đời kết thúc ở đây một cách lãng xẹtt
Nó còn chưa kịp quyết định xem chọn cách nào thì tên đó đã xuất hiện lù lù trước mặt nó,siêu nhân thật,nó nghĩ còn chưa tới 1’ mà,thôi xin vĩnh biệt cuộc đời tươi đẹp…
-Là cậu phải không?
-Hơ…hơ…cái gì cơ?
-Là cậu ném đá trúng đầu tôi phải không?
Bỗng nhiên nó cười vô cùng thành khẩn…
-Đương nhiên là…không rồi.
Tên đó nhìn nó chằm chằm,hơi ngạc nhiên trước phản ứng của nó,thật khó đoán…
-Có đúng là không phải cậu không?
-Việc gì mà tôi phải ném cậu nhỉ,chúng ta có quen nhau không?
-Chắc là không.
-Bingo.Thế tôi có thù với cậu không?-nó nói mà tim như sắp nhảy ra ngoài,lạy trời,lạy Chúa làm ơn làm ơn đừng để hắn phát hiện ra
-Chắc…cũng không
-Chính xác,nên tôi chả có lí do gì để ném cậu cả.ok?-phù,tốt rồi,hết cả hồn vía,tổn thọ mấy năm của nó rồi,có vẻ tên này cũng dễ lừa ghê.
-…
Cậu không phản bác được gì cả,đúng là cô nàng chẳng có lí do để chơi xấu cậu hết…tuy nhiên,ngắm kĩ,cô nàng này cũng xinh ph