Sau khi ngất đi một lát, lúc tỉnh lại, cơn đau đớn trong ngực không hề giảm bớt, trán nổi đầy gân xanh, cơn đau khiến Tang Chỉ hôn mê. Lần đầu tiên Tang Chỉ mở mắt, lọt vào mắt nàng chính là khuôn mặt đẹp trai bình thường không thân thiết, không lạnh lùng của phượng hoàng cao ngạo.
Trí nhớ thoáng trán về trong đầu, nhìn lên đỉnh sơn động, những phiến đá phủ đầy rêu, Tang chỉ khó chịu nghiêng đầu sang một bên, lúc này mới ý thức được mình đang gối lên chân của Tuấn Thúc, hơn nửa người cũng được hắn ôm trong lòng, toàn thân ấm áp, nhưng trái tim chẳng biết vì sao lại thấy lạnh lẽo.
Thử cử động một chút, nhưng Tang Chỉ cố chống người ngồi dậy thì lại bị Tuấn Thúc ấn nằm xuống chân quát : “ Đừng cử động !’’
Trong lúc giãy giụa, Tang Chỉ phát hiện tay của hai người vẫn luôn nắm chặt, lớp sương mờ ảo bao phủ di chuyển qua lại giữa hai bàn tay, từng luồng khí ấm từ lòng bàn tay chạy thẳng đến tim, giống như …phượng hoàng cao ngạo đang truyền chân khí cho mình. Da mắt tiểu hồ ly giật giật, vô thức cụp mắt, Tuấn Thúc muốn lấy phương thức độ chân khí để nàng dễ chịu hơn?
Trong tim tiểu hồ ly trào lên từng gợn sóng nhỏ, cảm giác chua, cay, đắng, ngọt không nói được thành lời. Phượng hoàng cao ngạo lúc thì đối xử với nàng tốt hết mực, lúc lại nghĩ đủ mọi cách để trêu đùa nàng, người tốt, người xấu gì cũng diễn hết, rốt cuộc hắn muốn làm gì ?’’
“Bỏ ra !’’ Nghĩ đến chuyện Tuấn Thúc vừa đùa cợt mình, Tang Chỉ tức giận mà chẳng còn chút sức lực. Thấy vậy, Tuấn Thúc càng nắm chặt bàn tay của tiểu hồ ly, giọng điệu dịu dàng chưa từng có : “ Có thấy đỡ hơn chút nào không ?’’
Tang Chỉ không nói, chỉ là bàn tay nhỏ bé không còn muốn thoát ra khỏi tay đối phương nữa, ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn. Nhưng cảm giác đau đớn vẫn không ngưng giày vò tiểu hồ ly, giống như Tuấn Thúc truyền cho nàng càng nhiều tiên khí, cơ thể lại càng khó chịu.
Ánh mắt Tuấn Thúc dịu dàng, hình như cũng nhìn ra sự khó chịu của tiểu hồ ly, thấy trong mắt nàng tích tụ một màn sương mỏng, liền nói : “ Đừng lo lắng, ta đã dùng thuật thiên lý để liên lạc với Tuấn Ngạn rồi, chẳng mấy chốc huynh ấy sẽ đến phá kế giới. Đến lúc đó ta sẽ đưa nàng về tìm Bích Nữ.’’
Tang Chỉ nằm cuộn tròn trong lòng phượng hoàng cao ngạo, giằng co không được, mà không giằng co cũng chẳng xong : “Phượng hoàng cao ngạo, rốt cuộc ngươi…muốn ta như thế nào ?’’
Đột nhiên thổ lộ là ngươi, đột nhiên nói đây là bài kiểm tra với Thổ thần cũng là ngươi, truyền chân khí, quan tâm chăm sóc ta cũng là ngươi, dùng mỹ nam kế, trêu ghẹo, đùa cợt ta cũng là ngươi…Hít một hơi thật sâu, Tang Chỉ lấy lại dũng khí, ngẩng đầu, mắt long lanh, nghiêm túc nhìn Tuấn thúc, hé răng như muốn nói gì đó, nhưng cảm thấy ngực đau dữ dội, cổ họng có vị tanh lợm, phụt nôn ra máu tươi.
Tuấn Thúc nhất thời hoảng loạn, nhanh chóng hợp bốn tay lại, đem chân khí liên tục truyền cho tiểu hồ ly để chế ngự cơn đau đớn. Nhưng ngay sau đó, tiên khí bị phản tác dụng, tiểu hồ ly khóc thành tiếng, trán cũng toát mồ hôi lạnh, hơi thở yếu ớt như muốn ngất đi. Tuấn Thúc không bắt được mạch, không giám độ chân khí bữa bãi nữa, đành cất lời để phân tán sự chú ý của nàng : “ Tang Chỉ, cố gắng kiên trì thêm chút nữa. Một lát thôi là bọn Tuấn Ngạn và Khế Lạc sẽ đến.’’
Lúc này, Tang Chỉ đau đến mức như bị kim đâm vào tim, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, lời Tuấn Thúc nói cũng chỉ là những tiếng ong ong, vô thức lắc đầu rồi muốn ngã xuống, nhưng được Tuấn Thúc giữ lại, cắn chặt răng đỡ nàng lên.
“Tang Chỉ, nàng còn nhớ khi mới đến trấn Bình Lạc nàng đã nói gì không? Nàng nói, sẽ có một ngày quay trở lại Thanh Khâu quốc, đưa thiên binh thiên tướng đến tìm ta báo thù !’’ Giữ chặt Tang Chỉ, Tuấn Thúc thấy nàng đã nhắm mắt muốn ngủ, bất ngờ quát lớn : “ Tang Chỉ, nàng có thể nghe thấy không ?’’
Tiểu hồ ly bị quát như thế, quả nhiên lấy lại chút ý thức, gắng sức chống đỡ, cau mày lại : “ Ồn quá !’’ Nói xong, lại gật đầu muốn ngủ. Tuấn Thúc biết Tang Chỉ đã đến giới hạn của sự chịu đựng rồi, nhưng cũng hiểu rất rõ nếu lần này ngủ e rằng sẽ nguy to, cuối cùng, đành nghiến răng nói : “ Tang chỉ, nàng kiên trì một chút nữa thôi ! Nếu…nếu qua được đêm nay thì ta sẽ giải phong ấn trên người nàng, thả nàng đi.’’
Nghe thấy vậy, Tang Chỉ quả nhiên giật mình, thần trí tỉnh táo hơn nhiều, dùng ánh mắt khó tin nhìn Tuấn Thúc, lẩm bẩm : “ Ngươi nói gì?’’
“Ta nói…’’Tuấn Thúc xa xăm nhìn Tang Chỉ, cuối cùng chuyển ánh mắt sang chỗ khác, trầm giọng : “ Ta không muốn nàng làm Thổ thần nữa, ta sẽ thả cho nàng rời khỏi trấn Bình Lạc.’’
Chương 32 : Mỗi Nguy Hiểm
Tiểu hồ ly tỉnh lại một lần nữa thì phát hiện mình đang nằm trong căn phòng gỗ xa lạ. Nhìn qua một lượt thì thấy trong phòng chỉ có một chiếc giường gỗ đơn giản và một bộ bàn ghế gỗ. Tang Chỉ không còn cảm giác đau đớn nữa, nhưng toàn thân mệt mỏi rã rời, tay chân mềm nhũn. Từ từ ngồi dậy, đúng lúc có người vén rèm đi vào. Người đến là một cô nương khoảng mười tám, mười chín tuổi, xinh tươi, trẻ đẹp, nhìn cách ăn mặc thì đoán chắc là con gái một gia đình nhà nông gần đây. Nữ nhân bưng thuốc đến, thấy Tang Chỉ đang từ trên giường ngồi dậy, vội vàng đặt thuốc xuống rồi chạy đến đỡ nàng, liên tục than phiền : “ Sao cô nương đã dậy rồi? Không ngủ thêm lát nữa sao ?’’
Tang Chỉ lắc đầu : “ Đây là đâu ?’’
Nữ nhân nghe thấy vậy thì dùng cặp mắt đen long lanh nhìn Tang Chỉ một lượt, lúc này mới cười nói : “ Chỗ này là đỉnh núi Thạch Quái ta và cha ta thỉnh thoảng lên núi săn bắn nên dựng căn nhà gỗ này. Hôm nay đang chuẩn bị trở về thôn gặp cô nương và tướng công nhà cô.’’
“Tướng công ta ?’’ Tang Chỉ lẩm bẩm thì thấy nữ nhân gật đầu nói : “ Đúng vậy, hai cha con ta gặp vợ chồng cô ở gần chỗ này, tướng công cô nói hai người lên núi chơi gặp phải gấu hoang, khi chạy trốn, cô bị thương, nên mới ngất đi : “ Ngừng lại một lúc, nữ nhân vỗ vỗ lên trán Tang Chỉ : “ Sao vậy? Cô nương không nhớ gì sao ?’’
Tiểu hồ ly nhíu mày, những hình ảnh trước khi hôn mê bỗng tràn về trong đầu, đoán rằng tướng công mà cô gái nói là phượng hoàng cao ngạo, vội vàng hỏi : “ Vậy phượng…tướng công nhà ta bây giờ ở đâu ?’’
Cô gái toét miệng cười trêu, không trả lời lại còn đùa Tang Chỉ : “ Tình cảm của hai người thật tốt !’’ Lời nói này khiến tiểu hồ ly đỏ mặt tía tai, sau đó mới nghiêm túc nói : “ Cô yên tâm đi, anh ta đang ở phòng bên cạnh nghỉ ngơi. Cô uống thuốc trước đi, đợt lát nữa ta đưa anh ta đến gặp cô.’’
Lời vừa buông, hai người liền nghe thấy bên ngoài có tiếng nam nhân gọi : “Nhị Nữu !’’ Cô gái nghe thấy, liền nói : “ Cha ta gọi ta đấy. Cô ở đây nghỉ ngơi đi nhé !’’ Nói xong, cô gái vén rèm rời đi. Tang Chỉ ngồi ở đầu giường, suy nghĩ linh tinh, vì vừa tỉnh dậy nên đầu óc vẫn chưa linh hoạt lắm.
Phượng hoàng thối tha đưa nàng xuống núi, gặp hai cha con người phàm này, liền nói dối bọn họ là vợ chồng để ở nhờ? Không đúng, rõ ràng Tuấn Thúc đã nói mình không mở được kết giới đó, vậy hai người bọn họ xuống núi bằng cách nào? Ca ca khoa trương đâu? Khế lạc, Thất Thủy đâu? Bọn họ đều không đến sao?
Tiểu hồ ly càng nghĩ càng thấy không bình thường, cố gắng chống đỡ để xuống giường đi tìm phượng hoàng cao ngạo, nhưng không may tay vừa chạm đến bát thuốc đã làm nó đổ ra bàn. Tang Chỉ cuống qu