m chặt vạt áo, trán cũng toát mồ hôi lạnh. Nghĩ đến lời trong tờ giấy đó, tiểu hồ ly thẹn đến mức lúc thì mặt đỏ, tim đập nhanh, lúc thì lạnh toát sống lưng…Nguyên nhân khiến Tang Chỉ có thể có hai trạng thái băng, lửa khác nhau thế này là ở trên trang giấy kia có viết:
Thấy thư như thấy bản công chúa…
Phượng hoàng cao ngạo, ta bị dâm tặc A Ly bắt cóc đưa về Long cốc ép thành thân, nếu ngươi còn nhớ đến nụ hôn hôm đó, hãy mau đến cứu ta !!!
Tang Chỉ
Đối với việc Ly Vẫn vừa giam vừa trói, ép mình quay về Long Cốc, Tang Chỉ thực sự rất giận, trong thư đã vô thức dùng hai chữ “dâm tặc”, vốn chỉ là trong lúc tức giận đã phát tiết một chút. Sau khi cơn giận qua đi cũng cảm thấy không thỏa đáng lắm, tuy A Ly rất đáng ghét, dám bức hôn nàng đến mức này, nhưng thực ra vẫn rất có quy củ, suốt quãng đường luôn tận tâm chăm sóc, không để nàng chịu mệt, chịu khát chút nào.
Tang Chỉ nghĩ đến đây, áy náy một chút rồi cũng cho qua, dù gì Ly Vẫn cũng chưa nhìn thấy tờ giấy đó, nhưng ai mà nghĩ rằng Lai Mễ lại ngốc như thế, nó còn bị bắt quay lại chứ? Hơn nữa, trong bức thư còn nhắc đến “nụ hôn hôm đó”, lập tức Tang Chỉ cảm thấy như bị gai đâm sau lưng.
Chuyện về nụ hôn, nàng giữ kín như bưng. Dựa vào tính cách của phượng hoàng cao ngạo thì đến ca ca song sinh Tuấn Ngạn cũng sẽ không nói, nhưng bây giờ lại điều đó được viết bay bướm trên giấy, vậy chẳng phải là...bố cáo thiên hạ. Lúc đó, vì khẩn cấp, Tang Chỉ vừa muốn được phượng hoàng cao ngạo cứu vừa không muốn gạt bỏ sĩ diện của hồ ly nên mới cố ý đưa ra lý do này, lấy nụ hôn kia uy hiếp Tuấn Thúc. Bây giờ thì hay rồi, Tuấn Thúc không uy hiếp được, ngược lại còn tự bê đá ném xuống chân mình, để “vị hôn phu” biết được.
Sau này nàng còn biết ăn nói thế nào? Trong lòng Tang Chỉ giống như bị mèo cào, vừa đau vừa nhột, đang không biết phải kiềm chế trước mặt A Ly như thế nào thì A Ly lại tỏ ra vô cùng lo lắng, ôm lấy khuôn mặt Tang Chỉ, nói xa xăm : “ Nàng làm sao vậy? Vừa rồi ta cứ cảm thấy kỳ lạ?’’
Tang Chỉ sốt ruột đến mức giậm chân, nhào vào trong lòng Ly Vẫn, nước mắt sắp rơi rồi : “ Xin lỗi! Xin lỗi! Khi đó ta tức giận quá, nhất thời viết như vậy, ngươi đừng có giả vờ không tức giận ta nữa, ta biết ngươi đối xử tốt với ta, ta cũng biết...Á...!’’
Tang Chỉ còn chưa giải thích xong thì đột nhiên thét lên thất thanh, vô thức đẩy A Ly ra. Lúc này hai người mới phát hiện vừa rồi là Lai Mễ nghịch ngợm, đột nhiên nhào đến đầu Tang Chỉ, dọa cho hai người vội vàng tách ra. Ly Vẫn muốn kéo đuôi của Lai Mễ thì thấy ống trúc lăn đến bên chân, nhặt lên xem, chính là bức thư Tang Chỉ gửi cho Tuấn Thúc.
Khẽ thở dài, Ly Vẫn không mở ống trúc ra mà trả lại cho tiểu hồ ly nói : “ Tang Chỉ, tuy ta bảo Tập Nguyệt đi bắt Lai Mễ, nhưng chưa từng mở ống trúc ra xem. Ta cũng không muốn biết nàng đã viết gì cho hắn.’’ Ngừng lại một lát, Ly Vẫn đột nhiên tự cười mình, tiếp tục : “ Ta thừa nhận bắt cóc nàng về Long Cốc như thế này có hơi quá đáng, nhưng ta chỉ muốn nàng biết tâm ý của ta.’’
Lời vừa nói xong, Tang Chỉ chớp chớp mắt, cứng đơ tại chỗ, vẫn chưa biết nên trả lời như thế nào thì hai người liền nghe thấy bên chân truyền tiếng khịt khịt mũi. Tang Chỉ cúi đầu nhìn, chỉ thấy Lai Mễ đang dùng chân gãi gãi tai, rõ ràng nó vẫn nhỏ nhỏ, tròn vo, non nớt, đáng yêu nhưng cặp mắt hồ ly lại vô cùng sắc bén, vẻ mặt..không ai bì được.
Cặp mắt đen của Tang Chỉ trong veo dần mơ hồ... ‘‘Ting!’’ Sao mà ánh mắt này...giống như gặp ở đâu rồi. Tang Chỉ gãi gãi đầu thì nghe thấy A Ly cũng bật cười : “ Hình như Lai Mễ vẫn đang giận ta, trách ta đã bắt nó quay về.’’
Tang Chỉ lắc đầu : “ Không phải! Chắc là vừa rồi nó nhìn thấy ta lao vào trong lòng ngươi nên cảm thấy thú vị, cũng lao đến nhưng lại lao quá đà!’’
Nghe thấy vậy, Ly Vẫn gật đầu, cười nói : “ Vậy nàng nghỉ ngơi đi, đợt lát nữa khởi hành ta sẽ đến gọi nàng.’’
Tang Chỉ ngẩng đầu tiễn A Ly, đóng cửa lại rồi vội vàng mở ống trúc ra để thiêu hủy bức thư. Liếc mắt nhìn một cái, nàng đột nhiên ngẩn ra, mở bức thư ra đọc kỹ, lại thấy những chữ đen trên nền giấy trắng là:
Thấy thư như thấy bản công chúa...
Phượng hoàng cao ngạo, ta bị A Ly bắt có về Long cốc ép thành thân, hãy mau đến cứu ta!!!
Tang Chỉ
Tiểu hồ ly chớp chớp hàng mi dài, vẫn cảm thấy không thể hiểu nổi, cẩn thận đọc lại bức thư lần nữa, thực sự là không nhìn nhầm. Vậy “dâm tặc’’ đâu? “Nụ hôn hôm đó’’ đâu? Trong chốc lát, Tang Chỉ cảm thấy không thể hiểu nổi. Chẳng lẽ khi đó nàng viết bức thư này quá vội, lại quên viết mấy chữ đó? Hay là...vì nàng quá căng thẳng nên nhớ nhầm rồi chăng?
“Không đúng mà, ta thật sự có viết!’’ Tang Chỉ nhăn mũi nhìn trời, ký ức trống không, sao Lai Mễ ra ngoài đi một vòng, lại bị bắt về thì đến bức thư cũng thiếu mấy chữ rồi? Tang Chỉ nghi hoặc nhìn Lai Mễ, chỉ thấy thằng nhóc đá cơm rang trứng mà Tập Nguyệt đưa đến, quay lại làm tổ trên giường, ngủ mất rồi.
Chương 39 : Long Cốc
Tuy trong lòng đầy nghi hoặc trước việc sau khi bị bắt trở lại Lai Mễ giống như biến thành con hồ ly khác, nhưng Tang Chỉ cũng không có nhiều tâm sức mà để ý, bởi vì...dưới sự nhiệt tình mời mọc của Ly Vẫn và Tập Nguyệt, tiểu hồ ly có chút sợ hãi nhưng quả thực không thấy nguy hiểm khi đến Long Cốc.
Đã đưa nàng đến sắp xếp yên ổn cho nàng. Tiểu hồ ly lớn như thế này rồi, nhưng ngoài Thiên cung, Thanh Khâu quốc và trấn Bình Lạc ra thì đây là lần đầu tiên nàng đến một nơi cách xa nhà như thế, đó chính là Long cốc, nơi mà tam giới không ai không khen ngợi, nghe nói vùng đất cư trú của Long tộc này vô cùng thần bí...
Lúc còn rất nhỏ, Tang Chỉ đã từng nghe mẫu hậu kể, bên ngoài Long cốc có kết giới, bên trong có nhiều cạm bẫy, nếu đột ngột xông vào sẽ chết chắc. Do vậy người đến lễ đại thọ của Long thần tử Trạch cũng tổ chức ở một nơi khác... Thế là tiểu hồ ly ngoài việc không tình nguyện đến Long cốc thì cũng có chút trông mong, muốn biết Long Cốc được người đời đồn đại thần bí rốt cuộc như thế nào.
Nhưng dưới sự chỉ chỉ dẫn của Ly Vẫn và Tập Nguyệt, cả đám người đi qua kết giới vào bên trong Long Cốc, Tang Chỉ thoắt cái lấy lại nhịp thở bình thường, không biết nên hình dung cảnh tượng trước mắt như thế nào.
Trong màn sương trắng xóa chỉ thấp thoáng nhìn thấy phía xa có một cung điện sừng sững, mỹ lệ, phượng hoàng xanh ngậm sợi xích, những sợi xích ngọc nối với nhau ở bốn góc cung điện, giống như có thể dựa vào những sợi xích này để treo cung điện lên không trung, và do những con chim lớn đang sải rộng đôi cánh ngậm trong miệng. Dưới màn sương trắng, giống như không có dãy núi cột trụ đá, chỉ duỗi một chân, thì rất giống như vực sâu vạn trượng.
Tang Chỉ nghiêng đầu nhìn Ly Vẫn, bĩu môi nói : “ Chỗ đó chính là Long cốc ?’’
Tập Nguyệt nghe thấy lời này, cười trêu : “ Đó là Vân Tiêu điện mà lão gia sống, ngoài chỗ đó ra còn có chín điện khác, là Xích Tiêu, Bích Tiêu, Thanh Tiêu, Huyền Tiêu, Giáng Tiêu, Kim Tiêu, Tử Tiêu, Luyện Tiêu, Tấn Tiêu của chín vị phu nhân. Do mây sương bao phủ, chúng ta lại ở cách xa quá nên nhìn không rõ.’’
Tiểu hồ ly lẩm bẩm, gật đầu tỏ vẻ mình là một đứa trẻ ngoan. Thầm nghĩ một hồi, cuối cùng cũng đưa ra một vấn đề khá quan trọng : “ Nhưng mà...cái kia, chúng ta phải đi qua như thế nào ?’’ Cách xa như vậy cũng không thể cưỡi mây mà đi nhỉ? Nghĩ