hấy nhớ nhung khôn nguôi, rồi bắt đầu oán trách là tại saokhông thể sớm tối bên nhau, cứ tiếp tục sẽ trở thành một vòng tuần hoàn luẩnquẩn, không thể giải quyết, cảm động quá sẽ khó có thể khống chế được tình cảm.Cô không thích bị tình cảm ảnh hưởng, có lẽ một ngày nào đó không xa bản thâncô sẽ biến thành một người phụ nữ chỉ thích oán trách.
Anhtiếp tục công việc, không nghe thấy cô trả lời vì cô lại ngủ mất rồi.
Checkmột lượt mail xong anh nghiêng người xuống mỉm cười thì thầm vào tai cô: “BảoBảo, em còn định ngủ tới mấy giờ nữa, anh đói rồi.”
Ai ngủđâu, nhưng mà ngại dậy, côcuộn mình chặt hơn, vùi sâu hơn vào trong chăn.
“Vẫnmuốn ngủ?” Anh cười ha ha, hai tay đặt trên eo cô, lòng bàn tay nóng rực áp lênda cô, chầm chậm du ngoạn.
Diệp TềMi không còn chút hơi sức nào nữa, cô cong người kêu lên: “Đừng làm bừa, em dậyđây.”
Nghĩanh là cầm thú chắc. Thành Chí Đông rụt tay lại vừa cười vừa cù cô. Vốn có máu buồn, côvừa kêu toáng lên vừa tránh né, vừa thở hổn hển xin tha: “Chí Đông, Chí Đông!Anh tha cho em đi mà.”
Khôngphải chưa từng được người khác gọi tên, nhưng vào giờ khắc này, tự nhiên anhcảm thấy hạnh phúc tới phát sợ. Làm sao bây giờ? Anh sợ mất đi người phụ nữ này, anh sợ sau này sẽ khôngcòn những giây phút như thế này nữa. Bên tai vẫn vang lên tiếng kêu của cô, anhđã ôm chặt cô vào lòng hôn tới tấp, môi răng quyện vào nhau rất mãnh liệt, côkinh ngạc kêu lên một tiếng, loáng thoáng nói được một câu: “Đau…”
ThànhChí Đông hôn nhẹ nhàng hơn, trán tựa vào trán cô, giọng bất an chưa từng thấy:“Bảo Bảo, em sẽ ở bên cạnh anh bao lâu?”
Nghĩ làmình nghe nhầm, Diệp Tề Mi nghi hoặc nhìn anh, không đợi cô hỏi lại, anh đã lậptức trở lại bình thường: “Dậy thôi, chúng ta đi ăn cơm.”
Chắcchắn là cô nghe nhầm, Diệp Tề Mi hiếm khi nghe lời, ngoan ngoãn ra khỏi phòng.
Đúng làhiếm thấy, thời gian Thành Chí Đông ở lại Thượng Hải lần này là hơn một tuầnlễ. Ngày đi còn tranh thủ thời gian chạy qua tòa nhà mà Diệp Tề Mi làm việc,gọi điện giục cô xuống gặp.
“Chuyệngì thế? Em đang bận.” Cô kẹp điện thoại vào vai để nghe, tay vẫn bận rộn khôngngớt.”
“Nămphút thôi”.
Cô vộivàng đi xuống, anh đã đợi bên ngoài xe từ bao giờ, lái xe cũng không dám ngồitrong xe, đứng bên cạnh nhìn ngó với ánh mắt hiếu kì.
“Saothế? Chẳng phải anh phải ra sân bay gấp sao?”
Anhkhông nói nhiều, quay người lấy đồ trong xe, đưa cô một cái túi to đầy ắp.
“Là gìthế?”. Cô vừa hỏi vừa mở ra xem, từng hộp từng hộp thuốc tây xếp chồng lênnhau, còn có cả cao sơn trà nữa, xách một túi nặng trĩu trên tay.
“Cảmthấy khó chịu thì phải đi bệnh viện ngay, nhưng anh đoán thế nào em cũng sẽ cốchịu đựng, nên buổi tối lên cơn sốt lần nữa thì ít nhất trong nhà cũng cóthuốc”. Anh nói xong vội vàng định đi.
Tặngthuốc à! Diệp Tề Mi dở khóc dở cười, người Trung Quốc đâu có làm vậy, đúng làchỉ có anh mới làm được những việc như thế. Nhưng cô lại cảm thấy rất hạnhphúc, trái tim xao xuyến, ánh mắt Diệp Tề Mi trở nên dịu dàng.
Cửa xelại mở ra, cánh tay Thành Chí Đông đã bị cô giữ lại, lái xe vẫn đứng bên cạnh,cô nói rất nhỏ: “Chí Đông, cẩn thận nhé.”
“Ừ, emcũng thế”. Anh quay người bẹo má cô, “Đừng rơi xuống nước lần nữa nhé.”
Lúc đilên lầu Diệp Tề Mi vẫn giữ nụ cười trên môi, trợ lý nhìn thấy rất hiếu kì liềnhỏi: “Trong túi có cái gì mà làm luật sư Diệp vui dữ vậy?”
Liếcmắt nhìn chiếc túi đang cầm trên tay, Diệp Tề Mi mím môi: “Không có gì, toàn làthuốc thôi.”
Cườingọt ngào thế chỉ vì một túi thuốc á? Dạo này biểu hiện của luật sư Diệp càngngày càng khó hiểu.
Gần đâycông việc ngập đầu ngập cổ, xong việc Diệp Tề Mi ngẩng đầu lên thấy sắp hếtgiờ, buổi tối còn hẹn gặp đương sự, cô cảm thấy rất mệt mỏi, ngồi trước bàn làmviệc day day thái dương.
Cô cầmtúi ra khỏi văn phòng đúng lúc nghe thấy trợ lý đang gọi điện thoại, giọng nhẹnhàng thỏa hiệp: “Vậy em sẽ mua sườn về, thống nhất thế nhé.”
Diệp TềMi mỉm cười với cô ấy, trợ lý mới kết hôn chưa được nửa năm đã có phong tháicủa một bà chủ gia đình đảm đang lắm rồi, hết giờ là vội vội vàng vàng về nhà,nghe tới phải làm thêm giờ là vẻ mặt như bị ép uống thuốc độc.
Trợ lýnhận ra cô đang nhìn bèn giơ hai tay ra vẻ bất đắc dĩ: “Luật sư Diệp đừng cườitôi, ở nhà ngày nào cũng có người đợi ăn cơm.”
“Cườicô? Có người hàng ngày ăn cơm cùng mình tốt biết bao. Tôi ngưỡng mộ còn khônghết ấy chứ.”
Trợ lýtròn mắt nhìn cô, mặt lộ ra vẻ nghi hoặc: “Ngưỡng mộ tôi? Luật sư Diệp, chị vừaxinh đẹp lại vừa giỏi giang, không biết bao nhiêu người coi chị là thần tượng,chị lại đi ngưỡng mộ tôi?
Diệp TềMi vẫy tay cười: “Thôi nhé, giờ thần tượng phải ra ngoài bán mạng vì công việcđây, còn cô về nhà để thưởng thức món sườn non đi, bye bye”.
Sau khiđàm phán xong mọi chuyện thì đã chín giờ, Diệp Tề Mi mệt mỏi rã rời. Khó khănlắm mới lết được về nhà, vừa ra khỏi nhà xe cô ngẩng đầu lên nhìn, mỗi khung cửa sổcủa tòa nhà đều có ánh đèn, có đèn nghĩa là có người thân đang chờ đợi, đángtiếc là cô không có.
Chiếctúi trên tay nặng trình trịch, đột nhiên muốn nghe giọng của Thành Chí Đông, côrút điện thoại ra. Điện thoại vừa thông, một cái bóng tròn tròn quen thuộc độtnhiên lao tới từ trong bóng tối, cô chưa kịp nói gì thì hai chân Bối Bối đãnhảy lên đầu gối cô, không giữ đượcthăng bằng, cô suýt nữa bị ngã, di động rơi xuống đất.
“BốiBối, đừng nghịch!” Xung quanh rất yên tĩnh, trong tiếng kêu ư ử làm nũng củaBối Bối, giọng Lận Hòa vọng tới.
“BốiBối, đồ xấu xa!”, Diệp Tề Mi vừa cười vừa vỗ vỗ vào đầu nó và cúi xuống nhặtđiện thoại.
Cô gọilại cho anh, đầu bên kia là tiếng máy bận, cô đoán anh đang gọi lại cho mình bèn ngắtcuộc gọi luôn.
Lận Hòađã đi tới trước mặt cô, trước hết là kéo Bối Bối về phía mình, biết mình đã làmsai, nó cúi đầu đứng yên.
“Đượcrồi, tao không sao, lâu lắm không gặp, Bối Bối chắc là nhớ tao hả?”. Diệp Tề Mingồi xổm xuống an ủi nó.
“Cô làmviệc muộn thế này à?”
“Ừm,gần đây tôi khá bận.” Cô đứng dậy trả lời, chiếc túi khá nặng phải đổi sang taykhác.
“Để tôixách giúp cô”. Anh rất tự nhiên đưa tay ra, Diệp Tề Mi không kịp ngăn lại, đúnglúc đó chuông điện thoại reo lên.
Cô vừabấm nút nghe thấy giọng Thành Chí Đông lo lắng vang lên: “Sao điện thoại vừa thôngthì ngắt máy thế? Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Khôngcó gì, vừa rồi Bối Bối nhảy lên người em, do không cầm chắc nên bị rơi”. Côgiải thích, Bối Bối nghe thấy tên mình liền ngẩng đầu sủa vang một tiếng.
“BốiBối? Là con chó sao?”. Anh cũng đã nghe thấy tiếng sủa, thực ra lúc bắt máy anhđang lái xe, mặc dù vừa a lô một tiếng đã bị ngắt máy, nhưng trong điện thoạivẫn mơ hồ nghe thấy tiếng Lận Hòa, anh bất giác nhíu mày.
“Vâng,vừa tới nhà thì gặp Lận Hòa và Bối Bối. Thôi, em lên nhà đã, chút nữa nói tiếp.”.Lận Hòa đứng cạnh nên cô thấy không tiện.
“BảoBảo”. Biết cô luôn cúp máy rất dứt khoát, Thành Chí Đông vội gọi lớn.
“Vâng?”.Lẽ nào anh muốn nấu cháo điện thoại trước mặt người khác? Diệp Tề Mi hơi mấtkiên nhẫn.