ở đi mỗi ngày đều phải hẹn hò với anh” Lâm Ngạn Lương tiếp tục thổi khí bên tai.
Nếu về sau chiêu này lần nào cũng đúng, vậy anh đã tìm được vũ khí bí mật hạng nhất chế phục cô rồi.
“Được... Anh đừng náo loạn! Thật sự rất ngứa mà!” Dương Thanh Thanh không thuận theo đấm vai anh.
Lâm Ngạn Lương lần này biết anh thật sự tìm được nhược điểm của cô.
“Còn nữa, em đừng miên man suy nghĩ chuyện sau này, sau này anh vẫn sẽ đối tốt với em như vậy” Anh lại nói ra lời cam đoan, anh cũng kinh ngạc trong lòng.
Nói ra lời hứa hẹn thì ra cũng không phải khó khăn như vậy! Tại sao trước kia loại lời nói này anh không nói ra khỏi miệng được, hiện tại lại nói với Dương Thanh Thanh dễ dàng như thế?
Xem ra anh thật sự hãm sâu rồi. Với Dương Thanh Thanh, anh hạ quyết tâm phải ôm về nhà. Cho dù muốn anh bỏ những mỹ nữ khác anh cũng nguyện ý.
“Đi thôi! Em muốn về” Dương Thanh Thanh cũng không nói thêm nữa. Chuyện sau này để sau này tính đi!
*****
Trở lại bệnh viện, Lâm Ngạn Lương muốn đi cùng Dương Thanh Thanh vào trong lại bị cô khéo léo từ chối.
“Anh đi về trước đi! Để em suy nghĩ một chút” Dương Thanh Thanh nhìn anh hơi mệt mỏi, mơ hồ có chút đau lòng. Anh vì cô mới mệt như vậy sao?
“Em không có cơ hội suy nghĩ, vừa nãy em đã đồng ý nha!”
Bản lĩnh chơi xấu của Lâm Ngạn Lương là giỏi nhất. Sự bá đạo thi triển trên người phụ nữ của mình sẽ không sửa.
“Anh mau về nghỉ ngơi đi! Nhìn anh mệt mỏi quá rồi kìa!”
“Anh biết em vẫn quan tâm anh mà” Lâm Ngạn Lương kéo cô đến, hôn má cô. “Ngủ ngon”.
Dương Thanh Thanh vốn đang muốn tách ra, thấy anh chỉ hôn hai má, trong lòng ngược lại có một chút thất vọng nho nhỏ. Cô vỗn nghĩ rằng anh sẽ hôn môi cô một lần nữa…
Ý thức được ý tưởng phóng đãng của mình, hai má Dương Thanh Thanh thêm một áng mây hồng.
May mà trong xe tối đen, anh chắc nhìn không thấy mặt đỏ ửng của cô.
“Ngủ ngon” Dương Thanh Thanh muốn mở cửa xe, nhưng cửa xe còn khóa! Cô xoay người muốn bảo anh mở cửa. Lâm Ngạn Lương lại chạm vào môi trên của cô, tinh chuẩn phủ lên đôi môi non mềm. Nụ hôn này triền miên ngọt ngào, Dương Thanh Thanh cảm thấy mình sắp vì thiếu dưỡng mà chết đi.
“Em nghĩ rằng anh sẽ khinh địch bỏ qua cho em như vậy sao?” Lâm Ngạn Lương xấu xa cười. Nụ hôn chúc ngủ ngon phải như này mới đúng, vừa rồi hôn hai má chỉ là khúc dạo đầu mà thôi.
Hai người lưu luyến không rời kết thúc lần hẹn hò đầu tiên.
Dương Thanh Thanh ngây ngô cười vẫy tay nói tạm biệt anh. Cô bị hôn đến đầu óc choáng váng, tâm tình giống như bay lên thiên đàng.
Có lẽ làm người phụ nữ của anh, thật sự sẽ vô cùng hạnh phúc...
*****
Trở lại phòng bệnh của cha, Dương Thanh Thanh quả nhiên thấy Lâm Ngạn Lương mời y tá đến giúp cô. Hỏi qua tình hình của cha hôm nay, Dương Thanh Thanh yên tâm mà chuẩn bị thu dọn các thủ ngủ một giấc.
Cả ngày chăm sóc cha, ban ngày còn phải đi làm, trong lòng còn bị tưởng niệm dày vò, làm cho cô cảm giác mình giống như ngọn nến. Mà cảm giác mệt mỏi tích lũy đã lâu đột nhiên xuất hiện toàn bộ. Cô là nên nghỉ ngơi một chút.
Khi Dương Thanh Thanh chuẩn bị rời đi, lại nhìn đến Ngô Y Thuần cười gian đi tới bên cạnh mình.
A! Cô quên cần phải nói một tiếng với Ngô Y Thuần. Cô cứ như vậy bị Lâm Ngạn Lương kéo đi, cũng đã quên mình là muốn đến bệnh viện đi ăn bữa tối với Ngô Y Thuần.
“Thanh Thanh, cậu rất rạng rỡ!” Ngô Y Thuần chế nhạo. Thật ra cô cũng mừng cho Thanh Thanh, cô rốt cục cũng có bạn trai. Hơn nữa bọn họ còn thân mật trước cửa bệnh viện!
Dương Thanh Thanh đỏ mặt, không biết nên giải thích như thế nào. Cô và Lâm Ngạn Lương gặp mặt đều bị thấy được sao?
Tuy rằng nói loại chuyện này cần phải chia sẻ với bạn tốt, nhưng cô không biết nên nói như thế nào.
“Rạng rỡ cái gì?”
Dương Thanh Thanh tính giả bộ mơ hồ, như vậy mặt cô sẽ không đỏ đến chết. Hình ảnh nụ hôn cuồng nhiệt của Lâm Ngạn Lương lại hiện lên não làm cho Dương Thanh Thanh cảm giác được mặt mình hiện tại nhất định đã đỏ đến luộc chín cả một con tôm.
“Cậu còn muốn giấu tớ sao!? Tớ vừa nãy thấy tất cả rồi” Ngô Y Thuần kéo Dương Thanh Thanh ra khỏi phòng bệnh của cha, bộ dáng như muốn bức cung.
“Cậu... Đều thấy được?” Dương Thanh Thanh đang phiền não phải tự thuật chuyện hôm nay như nào. “Cậu nhìn thấy đoạn nào?”
Là đoạn cô bị Lâm Ngạn Lương kéo ra ngoài, hay là đoạn hôn môi ngoài cửa, hay là đoạn cô đỏ mặt không biết giấu đi đâu?
“Còn có phân đoạn sao? Tớ nhìn thấy đoạn cậu và anh ta hôn nồng nhiệt!” Ngô Y Thuần dùng hai ngón tay làm ra động tác thân ái, làm cho Dương Thanh Thanh biết mình thật sự xong rồi. Cô hôm nay có khả năng lại không thể về nhà ngủ sớm một chút rồi!
Công phu ép hỏi của Ngô Y Thuần rất cao siêu, cô không phải đối thủ của cô ấy!
“Nói, nam nhân vật chính là người may mắn nào? Sao tớ chưa nghe thấy cậu nhắc tới? Tiến triển của các cậu cũng không quá nhanh chứ nhỉ!” Ngô Y Thuần nghĩ đến bạn trai đầu gỗ của mình. Anh ta kết giao với cô ba tháng mới dám hôn cô nha!
“Là anh ấy thôi!” Cô lập lờ.
“Anh ấy? Là ai?”
“Lâm Ngạn Lương!” Chẳng qua khi gọi tên anh, Dương Thanh Thanh cảm giác toàn thân nóng lên. Cô biết mình thật sự rơi vào lưới tình rồi.
“Gì?” Miệng Ngô Y Thuần há rất lớn.
Chương 5
Biệt thự Lâm gia đêm nay khác với ngày thường, cơn tức của Lâm Lan Anh khiến cho Lâm gia rơi vào bầu không khí khủng bố như núi lửa sắp bùng nổ
“Ông nói đi! Con đàn bà nghèo kiết xác đó có quan hệ gì với ông?” Lâm Lan Anh nổi giận đùng đùng, khuôn mặt trang điểm hoàn hảo lộ ra những kẽ nứt.
Lâm Quốc Khánh kia lại dám làm bậy với hồ ly tinh ở bên ngoài! Ông ta ăn phải gan báo tim gấu sao? Lại dám ngang nhiên lôi lôi kéo kéo trong công viên khu dân phố, thế này thì bảo bà ta - Lâm Lan Anh biết để mặt mũi vào đâu!?
Lâm Quốc Khánh cúi đầu không nói một câu khiến cho lửa giận của Lâm Lan Anh càng bốc cao.
“Ông vì sao không nói lời nào?” Bà đấm người đàn ông kết hôn với mình ba mươi năm, “Tôi đang nói chuyện với ông đó”
Hai tay bà đánh tới vô lực, ông lại vẫn không nói được lời nào.
“Tôi có gì không tốt với ông? Cho ông ăn, cho ông mặc, ở nhà lầu, đi xe hiệu” Bà mệt mỏi tựa lên người ông, “Ông bây giờ… lại dám có người đàn bà khác bên ngoài?”
Nước mắt bà tràn ra khỏi mi, rơi tí tách lên người Lâm Quốc Khánh.
“Tôi đối xử với ông… có cái gì không tốt...” Lâm Lan Anh khóc sướt mướt, bà lúc này chính là người đàn bà đau khổ bị cướp mất chồng, sự kênh kiệu và vênh mặt hất hàm sai khiến biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Lâm Quốc Khánh cười khổ, người vợ khóc lớn trước ngực ông, thái độ đối xử với ông cho tới bây giờ đều là cao cao tại thượng chưa bao giờ thấy cảm xúc khác ngoài miệt thị trên mặt bà.
Nhìn đến bộ dáng này của vợ, ông vô cùng khiếp sợ.
Bà ta thật sự quan tâm đến ông sao? Quan tâm ông vì dám làm loạn sau lưng bà ta ở bên ngoài ư?
Lâm Quốc Khánh nhẹ nhàng xoa anh cánh tay run run của Lâm Lan Anh.
“Đừng chạm vào tôi! Ông là tên vô dụng!” Lâm Lan Anh khóc một lúc đột nhiên có một chút cảm xúc không cam lòng làm cho bà ta dồn sức đẩy ra.