Tiểu thuyết Nữ Vương Dã Man Của Tổng Giám Đốc-full
Lượt xem :
t nữa là quên mất chuyện quan trọng rồi.
Chỉ là, mặc dù cô nghĩ tới, nhưng mà…cái này thực sự khó khăn đó.
Nào có người nào thời điểm đang làm tình còn nghĩ đến chức vụ đảm nhận chứ.
“A….Anh chậm một chút, chậm một chút nữa…” Quý Tiệp vô dụng rên rỉ.
Dương Sĩ Bảo không nhịn được cười phá lên.
Anh thật sợ Quý Tiệp về tường trình cung khai, bên trong đều là giọng của cô.
“Tiền bối, cô chạy đi đâu vậy? Cô có biết là tôi tìm cô cả buổi tối không, hai chân tôi cũng muốn gãy cả rồi đây này.” A Hào thở hổn hển chạy tới còn càm ràm một mớ. Bỗng dưng, thấy bộ dạng đỏ mặt của Quý Tiệp, tinh thần càng trở nên hoảng hốt.
“Tiền bối, cô làm sao vậy?” A Hào ngồi xổm xuống quan tâm nhìn cô.
Bộ dạng của tiền bối có chút gì đó không đúng……. A, a..! Chẳng lẽ…
“Tiền bối, có phải cô đã làm thật rồi hay không? Muốn chết à, vậy là đã thật sự làm sao?”
“Tiền bối có biết họ đang làm nhiệm vụ không chứ? Tại sao có thể biến đùa thành thật với người đàn ông hoang dã kia chứ.”
Sớm biết có thể như vậy thì vừa rồi hắn không nên khách khí mà tìm một cô em, cần gì hợp tác diễn trò với tổ viên chứ. Thật ghét mà! Bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, hắn thật là ‘Đấm tâm can’ mà!
“Cậu mới ngu đó, ai làm gì hả?” Quý Tiệp mắng hắn.
“Nhưng cô đỏ mặt!” A Hào chỉ chứng cớ cho cô xem. Mặt của tiền bối đúng là đỏ như quả táo chín, đây rõ ràng là vẻ mặt sau khi làm tình xong mà.
“Đây là do trình độ diễn xuất của tôi quá tốt. Nếu không có bộ dáng như vậy, người ta liệu có tin tưởng tôi vừa mới làm tình xong sao?” Quý Tiệp không một chút chột dạ, tiếp tục nói láo.
“Đúng rồi!”
Đỏ mặt chỉ là diễn, vậy trình độ diễn suất của tiền bối đúng là quá tốt rồi. Tại sao cô không đi làm diễn viên mà lại làm cảnh sát chứ? Thật là, lừa ai chứ, cho hắn là đồ ngốc sao?
“Cậu tìm được JJ rồi à?” Quý Tiệp vỗ vỗ mặt, nghĩ muốn xoá một chút dấu vết kích tình. Cô còn muốn đứng lên, nhưng vừa mạnh mẽ đứng lên mới phát hiện chân mình bị nhũn ra rồi.
Thiếu chút nữa là cô ngã nhào…May có A Hào nhanh tay đỡ cô, nếu không cô đã sớm té theo kiểu chó ăn phân rồi.
“Trình độ diễn của tiền bối thật tốt, ngay cả việc nhuyễn chân cũng diễn như thật nữa!” A Hào dối trá vỗ vỗ tay.
Hắn rõ ràng đang giễu cợt cô, làm sao cô nghe lại không hiểu chứ?
Cô trợn mắt nhìn A Hào một cái: “Nói chuyện chính được không? Cậu đã tìm được JJ hay chưa?”
“Tìm được rồi! Bằng không vừa rồi một trận cười vang lên, hôm nay thất thân cũng không chỉ có mình cô…”
Quý Tiệp liếc mắt một cái.
“Được rồi, được rồi. Không nói nữa!” Chỉ là, nam JJ không tìm được cô, hắn sợ cô xảy ra chuyện nên liền dũng cảm xông vào hang cọp.
“Hắn đi đâu?” Quý Tiệp kinh hãi hỏi.
A Hào nhún vai một cái tỏ vẻ không biết.
“Ai nha! Chẳng lẽ hắn xông bậy vào cái chỗ hắn không nên vào à?” Tất cả những hành động ở đây đều phải rất cẩn thận, bằng không bị phát hiện thân phận sẽ rất thê thảm.
“Quý Tiệp, không xong rồi!” Dương Sĩ Bảo vội vã trở lại.
Hắn nói hắn muốn ra ngoài dạo một vòng, cô cũng không biết ý hắn nói muốn đi đâu. Nhưng sao vừa trở lại đã nói không xong rồi?
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Một tổ viên của các người đã bị phát hiện thân phận rồi.” Dương Sĩ Bảo nói “Anh ta bị bắt rồi!”
“Là JJ!” A Hào lập tức nghĩ đến người anh hùng chạy đi tìm Quý Tiệp tiền bối.
Hắn thật sự được gọi là anh hùng, Trịnh Anh Hùng, cái tên nghe thật kém cỏi. “Làm sao bây giờ? Nếu không, lập tức thông báo tổng cục.” Quý Tiệp quyết định thật nhanh nói.
“Chuyện này bảo cô phối hợp là được rồi, cô đi theo tôi!” Dương Sĩ Bảo lôi tay Quý Tiệp chạy.
“Ha! Tiền bối, cô muốn đi đâu?” A Hào đuổi theo.
“Cậu nhanh thông báo cho tổng cục đi.”
“Nhưng cô bị người khác lôi đi…” Trời mới biết được người đàn ông kia có phải người xấu hay không. Mặc dù anh ta không gọi là anh hùng, nhưng có thể là anh hùng cứu mỹ nhân.
“Tôi không sao..cậu nhanh đi đi.” Mặc dù Quý Tiệp không biết tại sao A Bảo lại lôi cô chạy lên lầu, nhưng cô tin A Bảo tuyệt đối sẽ không hại cô.
Trong căn phòng họ từng ở, mặc dù Quý Tiệp không thấy gì bên trong, nhưng từ bên trong xuất hiện những âm thanh dâm đãng cũng đủ biết bên trong đang trình diễn tiết mục gì.
“Nơi này cũng có người đang làm tình sao?”
“Ừ! Họ vừa mới làm dưới lầu xong liền nói với người hầu bàn muốn chìa khoá căn phòng kia, rồi trực tiếp dẫn người tới rồi triền miên mấy lần nữa.”
“Cái gì? Cũng có thể ở trong phòng làm? Vậy….Vậy vừa rồi sao anh không nói?” Tại sao lại muốn cô làm chuyện đó với anh trước mặt bàn dân thiên hạ cơ chứ?
Thật là mất mặt quá!
“Cô sẽ không muốn đâu”
“Sao anh biết? Anh làm gì mà lại chắc chắn như vậy?”
“Bởi vì bên trong đều có một ít đạo cụ SM. Nói một cách khác, cũng chính căn phòng kia đều có một chút đam mê đặc biệt, cũng chính là khuynh hướng bị ngược hoặc là người có khuynh hướng ngược. Cô là loại nào?”
“Tôi không phải loại nào hết!”
“Dùng chẳng phải được sao?” Hắn giương môi khẽ cười “Huống chi, cô cho rằng căn phòng kia rất đơn giản sao? Nếu trong phòng, trong phòng tắm, không có vài camera nhỏ như lỗ kim vậy thì ông chủ trong này không dám liều mạng làm những chuyện phạm pháp như thế này.”
“Anh nói?”
Chương 19
“Hắn ghi hình làm bằng chứng, chính là muốn những nhân vậy có mặt mũi kia làm con rối của hắn.” Dương Sĩ Bảo vẫy vẫy chìa khoá trong tay, hỏi cô “Thế nào? Muốn vào xem một chút không?”
“Không cần.” Quý Tiệp không suy nghĩ liền cự tuyệt. A Bảo chết tiệt, anh cho là cô có khuynh hướng ngược đãi hay là khuynh hướng bị ngược đãi?
Còn nữa….
“Làm sao anh lại có chìa khoá này?”
“Mua được.” Anh cười gian “Chẳng lẽ ngay cả thuê phòng cũng phải có tiền mà cô cũng không biết ư?”
Chết tiệt, lưu manh! Quý Tiệp len lén mắng Dương Sĩ Bảo.
“Ai muốn theo anh thuê phòng chứ!” Rốt cuộc hắn có beiets cô đang làm nhiệm vụ không vậy? Đến lúc này mà hắn còn muốn lưu manh nữa.
“Anh tránh ra!” Cô muốn đi cứu đồng nghiệp.
Nhưng, Dương Sĩ Bảo lại lôi kéo cô không buông, tự tay mình mở cửa rồi kéo cô vào.
“Không cần!”
“Bên trong có thứ cô không ngờ được đó!”
“Tôi không thèm nhìn thứ ghê tởm, hạ lưu, xấu xa đó.”
“Vật kia rất ghê tởm, hạ lưu, xấu xa, nhưng chắc chắn cô sẽ có hứng thú đó.”
“Có quỷ mới có thể hứng thú với thứ đồ này.” Quý Tiệp phun một tiếng, xoay người muốn bỏ đi.
Dương Sĩ Bảo vì muốn giữ cô lại liền nhỏ giọng nói bên tai cô “Bên trong có băng ghi hình.”
Hả? Cái gì?
Quý Tiệp đột nhiên dừng bước “Là những băng ghi hình kia sao?”
“Không sai, đúng rồi!”
“Tại sao lại để ở chỗ này? Vật quan trọng như vậy, không phải nên để trong phòng kín đáo hơn rồi dùng tủ sắt hoá lại hay sao? Tại sao nó lại được đặt bên trong căn phòng mà ai cũng có thể thuê như vậy?”
“Bởi vì chủ nhân nơi này tin chắc rằng chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất. Hắn cho là, ai cũng sẽ không ngờ hắn đem vật quan trọng như vậy đặt ở trong phòng khách.