ì Nhuế Diệp nói muốn đi du lịch hưởng tuần trăng mật, mà chú nói nếu đi chơi nhiều ngày, trước tiên phải xử lý xong chuyện hợp tác với công ty Trần Thị, sau đó họ có thể đi chơi lâu hơn, cho nên nói, cô làm cô dâu không hề mệt mỏi, người mệt là Nhuế Diệp.
Nhưng anh như là siêu nhân, không thấy mệt, vừa chuẩn bị hợp tác làm ăn, vừa chuẩn bị hôn lễ, tối qua cũng không biết tiết chế, bây giờ cô quá mệt, xương cốt khắp người như bị tháo hết ra, đau nhức không dứt.
Cuộn cong người nằm trên giường, cảm giác đau đớn truyền khắp người, ngay cả đi bộ cũng không thể, đi tập tễnh như bà lão 80 tuổi vào phòng tắm, rửa mặt xong, lại tắm nước nóng.
Sau một tiếng, cô mới có chút tinh thần đi ra ngoài, đang chuẩn bị thoa kem dưỡng da, điện thoại trong phòng vang lên, cô không do dự mà nhận điện thoại, “A lô?”
“Bà Nhuế.” Giọng nói đầu bên kia mang theo tiếng cười.
Cô cười thầm, “Ông Nhuế.”
“Rốt cuộc con heo lười cũng dậy rồi.” Lúc anh đi, cô vẫn ngủ say sưa.
Còn không phải tại anh, lạnh lùng hừ mấy tiếng, cô vừa kẹp điện thoại vào vai, vừa thoa kem lên đùi.
“Ha ha, ăn cơm chưa?” Dĩ nhiên đầu sỏ gây chuyện biết vì sao cô tức giận, vì vậy thông minh chuyển đề tài, tránh cho đề tài liên quan đến giường chiếu nói quá lâu.
“Chết đói rồi!” Ninh Hinh Nhi yếu ớt nói, bị anh làm một đêm quá độ, bữa sáng cũng chưa ăn, được anh nhắc, bụng cô đã đói đến mức sắp dính vào lưng rồi.
“Muốn ăn gì?” Nhuế Diệp cười, không dám cười ra tiếng, dù sao cũng tại anh làm cô đói thế này.
“Chỉ cần có thể ăn là được.” Cô đói bụng đến mức có thể ăn gì cũng được rồi.
“Được, em gọi điện bảo người khách sạn mang đồ ăn lên, buổi tối anh đến đón em ra ngoài ăn.”
“Hả, vậy còn anh?”
“Đồ hộp.” Bây giờ ăn gì cũng không quan trọng, quan trọng là giải quyết dự án hợp tác, hơn nữa anh muốn cô sắp không xong rồi, chờ qua giai đoạn khó khăn này, họ sẽ có nhiều thời gian.
“Thật đáng thương.” Ninh Hinh Nhi không đồng tình mà châm chọc, nhưng vẫn hơi đau lòng, “Tại sao chú lại vội vàng như vậy?”
“Ha ha, không phải chú vội, mà là anh vội, anh muốn có một tháng ở cùng em.” Trải
qua tối hôm qua, anh chắc chắn cô sẽ không bỏ anh, nhưng anh không chỉ muốn như vậy, anh muốn cô yêu anh lần nữa.
Đây là lời ngon tiếng ngọt à? Nói thật đơn giản, nhưng cô lại rất vui, “Em đâu có van xin anh theo em.” Cô làm bộ không thèm để ý.
Cô nhóc này, “Đúng, đúng, là anh không bỏ em được.”
“Ha ha, vốn là vậy mà.” Ninh Hinh Nhi được tiện nghi còn ra vẻ, “Chúng ta ăn cơm trưa xong rồi về nhà.”
“Không cần, mấy ngày nay chúng ta ở khách sạn cũng được, đầu tiên hưởng tuần trăng mật ở khách sạn đã.” Nhuế Diệp cười tủm tỉm nói.
Ninh Hinh Nhi cười trộm, “Vâng!”
“Trăng mật muốn đi đâu?” Nhuế Diệp nhắm mắt lại, dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Ừm, anh nói thử xem?” Cô cũng không biết, cũng không muốn nghĩ nhiều như vậy, nửa tháng trước cô còn là người hai bàn tay trắng, hiện tại đột nhiên có một ông xã tốt như vậy, nhiều tiền lại chu đáo.
“Em quyết định đi, anh sẽ cho người mang sách liên quan đến cho em xem.”
“Vâng.”
“Này, ngài Nhuế nên làm việc đi.” Anh không bỏ qua được giọng nói nghiêm nghị bên cạnh.
Sau khi ăn cơm tối, đi xem phim, họ trở về khách sạn, giống như anh nói, họ ở khách sạn hưởng tuần trăng mật, vừa thiết thực lại ngọt ngào.
“Nghĩ kỹ muốn đi đâu chưa?” Nhuế Diệp lau tóc ướt.
“Hay là chúng ta về nhà họ Nhuế?”
Nhuế Diệp nhìn cô một cách kỳ quái, “Đại tiểu thư, anh không nghe lầm chứ? Em muốn về nhà họ Nhuế hưởng tuần trăng mật?”
“Anh đừng cười em mà, em chỉ muốn quan sát kỹ nơi em từng sống từ nhỏ như thế nào thôi.” Tính toán thời gian, bây giờ có lẽ ngôi nhà bị cháy đã sửa xong rồi.
“Chuyện đấy lúc nào chả được, anh nghỉ một tháng, em muốn ở cùng anh tại nhà họ Nhuế?” Không phải Nhuế Diệp cảm thấy nhà họ Nhuế không tốt, mặc dù thiết bị nhà họ Nhuế đầy đủ, nhưng anh muốn cô ở khách sạn hơn, đặc biệt là mấy ngày này.
“Em……” Chuyện gì cũng không thoát khỏi mắt anh, Ninh Hinh Nhi chỉ có thể ngoan ngoãn nói: “Em muốn ở nhà họ Nhuế, không chừng em sẽ nhớ ra gì đó.”
Cô gấp gáp muốn nhớ lại tất cả, chuyện duy nhất cô biết là cô dâu nuôi từ bé của Nhuế Diệp, còn quá trình yêu nhau của họ, tất cả mọi chuyện giữa họ, cô đều muốn biết.
Nhìn thấy sự vội vàng của cô, Nhuế Diệp làm bộ thờ ơ cười cười, “Đồ ngốc, vội như vậy làm gì, không phải bác sĩ nói em nên từ từ, không nên gấp.”
Anh nói như gió nhẹ nước chảy, trong mắt lại tối tăm, trong lòng anh hi vọng cô có thể nhớ lại những chuyện trước kia chậm chút, anh không muốn nhìn thấy sự thờ ơ trước kia của cô với anh, lại sợ thấy cô giận anh.
Cô nói đúng, anh không vô tâm với cô, nhưng anh mâu thuẫn dùng cách cực đoan ép cô ghét anh, rời khỏi anh, thậm chí còn muốn cô ra khỏi nước, rõ ràng khi đó anh yêu cô đến không muốn sống nữa.
Ninh Hinh Nhi đấm nhẹ vào ngực anh, “Thì sao, nói, có phải anh đã làm chuyện gì không muốn người ta biết, cho nên mới không muốn em nhớ ra.”
Cô chỉ nói đùa thôi, nghĩ thầm Nhuế Diệp sẽ không để ý quá, vì anh quả thật chưa từng làm chuyện có lỗi với cô, trừ hôm đó nhận lầm Đại Lục là cô mà hôn cô ấy, tuy anh không cố ý nhưng hành động của anh đã làm tổn thương cô, làm cô khóc không ít nước mắt vì anh.
“Không có!” Mặt anh âm trầm, lạnh như phủ tuyết.
Ninh Hinh Nhi cho rằng anh không thích cô đùa, vội vàng nịnh hót: “Chỉ đùa thôi mà, anh đừng hẹp hòi mà tức giận chứ?”
Nhuế Diệp cầm lấy ly nước trên bàn, “Anh không giận.” Làm sao anh có thể giận cô, anh chỉ giận mình thôi, làm họ đi một vòng lớn như vậy, anh thật là một tên khốn kiếp!
“Em biết anh không phải người hẹp hòi mà.” Cô nịnh hót tiếp.
“Em…… Hình như nước hôm nay không giống mọi hôm.” Anh nhìn chằm chằm ly nước giả vờ hỏi.
“A, em bảo nhân viên phục vụ mang cho chúng ta ly nước chanh.” Cô ngừng một lát, “Sao vậy? Không thích sao?”
Nhìn gương mặt nghiêm túc cô một lát, anh không truy cứu động cơ của cô nữa, “Không có, cũng không tệ lắm.”
“Ha ha, em nói rồi, không biết vì sao uống nước suối không có vị, chi bằng uống nước chanh tốt hơn.” Cô không muốn nói ra lời trong lòng.
Tim chợt đập chậm một nhịp, Nhuế Diệp biết Ninh Hinh Nhi thích chuẩn bị nước chanh cho anh, không ngờ cô mất trí nhớ mà vẫn còn thói quen này, hơn nữa ban đầu thói quen này là cô học trộm từ anh.
Khi đó cô uống một ngụm, nói thẳng uống không tốt…, sau lại còn bắt chước anh uống…, uống lâu rồi cô lại hơi chua, lại ngọt ngọt, anh nhìn cô đang cúi đầu chơi notebook, cô ấy có tâm trạng như chanh không, vừa chua vừa ngọt?
“Hinh Nhi, anh nghĩ hay là tuần trăng mật của chúng ta đi châu Âu đi.” Anh mở miệng.
“Tại sao?” Không phải anh nói để cô quyết định sao?
Vì Nhuế Diệp không biết cô có yêu anh như trước không, có thể mất cô bất cứ lúc nào, “Vì em còn nhớ thói quen thích uống nước chanh của anh.”
“Hả?” Ninh Hinh Nhi không hiểu, nghe cũng không hiểu.
“Mặc dù em quên anh, nhưng em vẫn nhớ anh thích uống nước chanh, điều này chứng tỏ……” Anh ngồi cạnh cô, ôm cô vào lòn