Nhược Thần ở bên cạnh thấy cô ngây ra không nghe điện thoại, liền bước đến nhìn số. Trên màn hình chạy chữ: "Sếp."
"Điện thoại của sếp sao em không nghe máy?"
Nguy Đồng vâng một tiếng, tỏ ý với Nhược Thần rằng ra ngoài nói chuyện. Vừa ra đến nơi yên tĩnh, chuông điện thoại ngừng kêu. Cô nhẹ nhõm thở ra một hơi, kết quả không đến hai giây, điện thoại lại kêu, vẫn là cái tên ấy.
Cô nghe máy.
Đầu dây bên kia, giọng nói quen thuộc vẫn nho nhã hấp dẫn như cũ, "Em đang ở đâu?"
"Bên ngoài."
"Ở đâu?"
"Có chuyện gì không?" Nguy Đồng bắt đầu hồi hộp.
"Nói cho anh địa chỉ, bây giờ anh sẽ bảo Lục Lộ đến đón em."
"Tại sao phải để Lục Lộ đến đón em?" Lẽ nào định đón cô đi làm thủ tục chính thức? Nguy Đồng buồn rầu cắn răng, tuy người nghĩ đến phương án giải quyết vụ việc này là cô, nhưng nghe đối phương gọi điện thúc giục trong lòng quả là khó chịu. Cô phải thừa nhận, mấy này nay cô không phải chưa từng tưởng tượng đến, cũng có thể Lăng Thái sẽ mềm lòng, cũng có thể sự việc sẽ thay đổi...
"Em nói đi." Tiếng của anh nhỏ đi vài phần, hình như có chút bực bội, "Nói cho anh địa chỉ."
"Em không biết." Cô thấy phiền phức. Ly hôn thì ly hôn, cần gì phải hung dữ gấp gáp như vậy.
"Địa điểm?" Người trong điện thoại hình như thật sự tức giận rồi.
Lần này Nguy Đồng cũng tức giận, "Em không nói đấy!"
Cô dường như chưa hả giận, nói vào điện thoại năm câu "Không nói", sau đó dùng lực nhấn nút ngắt cuộc gọi, tiếp theo tắt máy nhét vào đáy balo.
Làm xong, cô cảm thấy trong lòng thoải mái. Đã quyết định ly hôn rồi, vậy trong khoảng thời gian cuối cùng này, hãy để cô thể hiện bản chất một chút.
Cùng lúc đó, Lục Lộ đang chờ lệnh nhận được điện thoại của sếp.
"Đặt vé máy bay về hôm nay cho tôi."
"Sếp về hôm nay sao?" Theo kế hoạch sếp ít nhất cũng phải ở đó ba ngày, vì thế nhiệm vụ đi đón Nguy Đồng mới giao cho anh. Người đầu dây bên kia còn chưa mở miệng, Lục Lộ đã mở lời, "Sếp muốn vào thời gian nào?"
"Chuyến sớm nhất."
"Được... Tôi đi làm ngay." Theo sự hiểu biết về sếp của mình, tám phần lại là vì chỗ Nguy Đồng xảy ra chuyện...
***
Sau khi rời khỏi triển lãm nhiếp ảnh, Nguy Đồng mời Nhược Thần ăn một bữa lớn. Ăn xong hai người có giao ước đến sân thể dục trường tiểu học cách nhà không xa chạy bộ tiêu cơm.
Mười một tuổi Nhược Thần vào Nguy gia, anh từng học cùng Nguy Đồng ở đây suốt hai năm.
Nguy Đồng lúc nhỏ vô cùng nghịch ngợm. Có một lần vào tiết thể dục bị thầy giáo phạt chạy quanh sân. Lúc đó là giờ tan học, cả sân chỉ có một mình cô, càng chạy càng đói, cô suýt khóc. Sau đó Nhược Thần tìm đến, vứt cặp sách, chạy cùng cô, vừa chạy vừa kể truyện cười trêu cô. Sau khi chạy xong, anh dẫn cô đến quán ăn vặt trước cổng trường ăn canh há cảo và bánh ngọt. Tối đó về nhà, hai đứa đã ăn no nhưng sợ cha biết chuyện bị phạt chạy nên ăn sạch bữa tối hôm đó.[d☺n"> Kết quả không chịu được, đến nửa đêm, cả hai không hẹn mà cùng chạy ra võ đường tiêu cơm.
Gió đêm phả lên mặt Nguy Đồng, nhìn sân thể dục quen thuộc, những ký ức còn nhỏ lần lượt hiện ra trước mắt.
Nhớ lúc đó, ngày tháng thật đơn giản mà vui vẻ. Nhược Thần tuy không phải là anh ruột của Nguy Đồng, nhưng đối với cô rất tốt. Cô thường xuyên nghịch ngợm nhưng người bị phạt lại là anh.
Anh cũng từng nói, bất luận xảy ra chuyện gì, chỉ cần có anh, không ai có thể bắt nạt cô.
Nhưng mà, chuyện trên đời này, luôn không được lâu dài như mình mong muốn. Tất cả kết thúc khi cô mười tám tuổi. Mẹ cô mất đột ngột, không ai có thể cứu vãn hay ngăn chặn, nhưng cô dường như đi vào ngõ cụt, không thể quay đầu được.
Năm lớp mười hai, Nguy Đồng hoàn toàn suy sụp, sau khi thi trượt đại học cô càng thay đổi, cả ngày đi theo đám lưu manh đánh nhau gây chuyện. Cha cô vì cái chết của mẹ cô mà day dứt tự trách, không khuyên được cô. Cả Nguy gia, chỉ có Nhược Thần mới có thể áp chế được cô.
Cho đến sau này, cô gặp Lăng Thái ở quán bar, qua một đêm, cô hoàn toàn tỉnh táo lại. Cô chỉ muốn bỏ mặc tất cả, rốt cuộc vẫn không đến mức sa đọa. Bí mật đêm đó, ngoài Hình Phong Phong và Tô Sung, cô không nói cho ai, chỉ nhuộm lại tóc, bắt đầu học lại lớp mười hai.
Cha cô không hỏi ra nguyên nhân, chỉ vui mừng, chiều cô hơn lúc trước. Sư huynh đệ khác cũng rất chiều cô, đặc biệt là Nhược Thần, gần như tất cả tiền làm thêm đều dùng để mua đồ ăn cho cô.
Sau đó nghĩ lại, chắc là vì nguyên nhân này hại anh mãi không tìm được bạn gái. Bây giờ anh cũng coi như thành công quay về, cũng nên nghĩ đến chuyện kết hôn rồi.
"Kết hôn?" Trên đường về nhà, Nhược Thần bị hỏi chuyện quan trọng đó, anh cười, "Anh cũng muốn, nhưng vẫn chưa tìm được bạn gái."
"Không sao, từ bây giờ bắt đầu tìm, rất nhanh thôi."
Nhược Thần quay đầu nhìn cô, đôi mắt màu nâu dưới ánh đèn trở nên lấp lánh như sao, "Đồng Đồng, em lúc nào chuẩn bị tìm bạn trai?"…
Đại tiểu thư Nguy gia nghe thấy vậy lập tức bực bội.
Lại còn bạn trai! Cô sắp thành phụ nữ ly hôn rồi! Thật không biết nợ họ Lăng kia cái gì. Đi làm chăm chỉ, đầu tiên bị người cháu theo đuổi rồi bị đá, sau đó kết hôn một cách kỳ lạ, rồi lại bị ly hôn cũng kỳ lạ không kém.
Nghe Hình Phong Phong và Tô Sung nói phụ nữ đang yêu sẽ tuyệt vời thế nào, còn về phần mình, cô chẳng cảm thấy gì hết ngoài phiền phức. Đây cũng là nguyên nhân trước đây cô không nhắc đến chuyện này với Nhược Thần.
Cô thật sự không biết nói từ đâu với anh. Sáu năm trước là cô tự gây chuyện?
Nguy Đồng lúc này không hề biết, sau đó, không cần cô phiền não, tự có người chủ động mở miệng giải thích.
Chương 41: LẦN TRẠM TRÁN ĐẦU TIÊN
Chiếc xe màu tàn thuốc quen thuộc đứng lặng lẽ phía đầu con phố cũ.
Trái tim Nguy Đồng đột nhiên đập thình thịch, cô bất giác nuốt nước bọt.
Nguy Đồng nghĩ, có lẽ cô là người duy nhất trên thế giới này chủ động ly hôn với chồng, trong khi vẫn còn say đắm anh ấy như vậy.
Cô lại nghĩ, nửa đêm nửa hôm rồi, anh còn mặc đẹp như vậy là muốn làm gì. Chiếc áo sơ mi màu vàng nhạt, ống tay áo được sắn gọn gàn, để lộ bàn tay trắng mềm, và cánh tay rắn chắc của anh, hai chiếc cúc nơi cổ áo được nới lỏng, như phô diễn chiếc mặt dây chuyền thánh giá lấp lánh dưới ánh đèn đường. Cộng thêm chiếc quần tây màu nhạt, càng tôn lên vẻ đẹp hoàn mỹ từ cơ thể anh. Anh mở cửa bước ra, đứng đó nhìn cô với ánh mắt thật trìu mến như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nguy Đồng phải cố gắng hết sức, mới có thể kiềm chế không lao đến ôm chầm lấy anh mà hôn tới tấp. Trong lúc kích động như vậy, đương nhiên Nguy Đồng không thể nhận ra ánh mắt Lăng Thái khẽ lướt qua phía Nhược Thần đang đứng cạnh cô, cũng như cái nhíu mày không mấy vui vẻ của Lăng Thái.
"Em về rồi?" Cuối cùng vẫn là anh lên tiếng trước.
"Sao anh biết em sẽ về nhà vào lúc này?" Câu hỏi của cô thật ngốc nghếch.
"Anh đã đợi em hai tiếng đồng hồ rồi." Đuôi mắt anh khẽ động, giọng nói điềm nhiên.
"Đâu có ai bắt anh đợi!" Nguy Đồng bĩu môi.
Thái độ đó khiến ánh mắt anh nhìn cô trở nên sâu xa hơn, chính trong lúc cô bắt đầu cảm thấy nổi da gà thì Nhược Thần vui vẻ lên tiếng, "Chào anh! Tôi là đại sư huynh của Đồng Đồng, xin hỏi muộn như vậy anh tới tìm cô ấy có việc gì không?"