“Cố Nguyên, em thực sự cảm thấy những việc em làm trước đây thật hồ đồ, không ngờ lại gây nên hậu quả như ngày hôm nay.”
Cố Nguyên thở dài, ôm lấy Tô Dao: “Đừng nghĩ quá nhiều, những việc đã xảy ra rồi chúng ta không có cách gì thay đổi, sau này chúng ta sống thật tốt là được.”
Cố Nguyên dừng lại phút chốc, chần chừ rồi nói: “Dao Dao, Hứa Đông Dương vẫn chưa rời khỏi đây.”
Tô Dao rời khỏi vòng tay của Cố Nguyên, ngẩng đầu nhìn anh. Cố Nguyên khẽ vuốt tóc cô: “Bây giờ là cơ hội tốt để nói rõ với anh ta. Hãy nói hết những suy nghĩ thực sự trong lòng em cho anh ta, đừng để vương vấn mãi, đối với anh ta cùng tốt, đối với chúng ta cũng tốt, đều là một việc tốt.”
Hứa Đông Dương ngồi trong đại sảnh không ngờ Tô Dao sẽ xuống.
Anh chờ ở đây vì muốn chuộc lỗi, nhưng không biết mình nên làm gì, vì vậy chỉ ngồi ở đây để bản thân cảm thấy bớt day dứt.
Tô Dao đi qua đại sảnh, tới trước mặt Hứa Đông Dương. Lúc này đã qua thời điểm bác sĩ khám bệnh, buổi tối chỉ còn lại phòng cấp cứu, vì vậy trong đại sảnh vắng tanh, trên trần nhà, ánh sáng của những ngọn đèn trắng phản chiếu những bức tường trắng, càng nhìn càng lạnh lẽo.
“Tôi muốn nói chuyện với anh.” – Cô nói.
Hai người một trước một sau rời khỏi cổng lớn bệnh viện rồi đi dọc theo hàng cây xanh bên ngoài. Tô Dao im lặng.
“Dao Dao, xin lỗi em.” Hứa Đông Dương lên tiếng, phá vỡ sự im lặng. Tô Dao dừng bước, quay người nhìn sang phía anh.
“Đông Dương, ban đầu khi tôi cương quyết rời xa anh, có phải là anh không thể hiểu nổi lý do tại sao đúng không, vì vậy mãi cho tới bây giờ anh vẫn luôn cảm thấy không cam tâm?”
Hứa Đông Dương im lặng không phản bác.
“Anh là một người đàn ông xuất sắc.” – Tô Dao cười – “Ban đầu khi tôi rời xa anh, anh muốn tôi đưa ra một lý do cụ thể, tới bây giờ tôi vẫn chỉ trả lời anh như thế này, tôi không rõ lý do cụ thể nào khiến tôi rời xa anh. Tôi không muốn vương vấn gì với anh, không muốn tranh cãi đúng sai những sự việc ngày xưa, tôi muốn anh hiểu
Tô Dao dừng lại hồi lâu: “Khác với suy nghĩ của anh, tôi rời xa anh không hoàn toàn vì thái độ của anh với những người phụ nữa khác, đó chỉ là một trong những nguyên nhân mà thôi.”
“Anh là một người đàn ông ưu tú, cũng có thể là vì anh quá ưu tú nên có rất nhiều việc trong mắt anh chỉ có một mình anh, anh không bao giờ nghĩ cho người khác.”
“Những lý do tôi nói ra đây có thể anh sẽ cảm thấy rất buồn cười” – Tô Dao cúi đầu cười, gương mặt cô hiện rõ sự mệt mỏi – “Tôi và anh yêu nhau mấy năm trời, tôi hỏi anh, anh có biết thứ tôi thích ăn nhất là gì, thứ tôi ghét ăn nhất là gì không? Anh có biết mỗi sáng tôi thức dậy, thói quen của tôi là làm gì không? Anh có biết nơi tôi muốn đi nhất là đâu không?”
Hứa Đông Dương không nói gì.
“Anh không biết.” – Tô Dao cười khẽ - “Bởi vì khi ở bên cạnh tôi, anh mãi chỉ gọi những thứ mình thích ăn, luôn áp đặt cho tôi. Mỗi sáng khi anh thức dậy, bữa sáng tôi đã chuẩn bị cho anh. Khi đó anh luôn nói, lúc sống cùng tôi, cuộc sống của anh được sắp xếp gọn gàng, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng, người giúp anh sắp xếp mọi thứ thay anh đều là tôi, còn tôi cũng có công việc của tôi, tôi phải gánh vác nhiều thứ hơn anh.”
“Những điều này đối với rất nhiều phụ nữ có lẽ là những việc kinh thiên động địa, nhưng vì từ nhỏ tôi luôn được giáo dục để trở thành người phụ nữ cho gia đình nên tôi có thể làm được những việc như vậy, song tôi không muốn người đàn ông của tôi lại ngày càng đòi hỏi khắt khe từ tôi. Anh luôn rộng rãi với bản thân nhưng lại khe khắt với người khác, dù tôi có làm gì đi nữa, anh đều chỉ nhìn thấy những điểm không tốt của tôi.”
“Anh là một người theo chủ nghĩa hảo rất khó gần và yêu cần người khác cũng phải hoàn hảo, anh luôn coi mình là trung tâm một cách cực đoan” – Tô Dao dừng lại – “Tôi nói như vậy có thể anh sẽ cảm thấy lời nói của tôi hơi nặng nề. Tôi tin rằng nếu hôm nay không vì xảy ra việc của mẹ tôi, anh cũng sẽ không bình tâm đứng đây nghe tôi nói những điều này, anh sẽ phản bác ngay tức khắc, thậm chí còn phản bác cho đến khi tôi không nói được lời nào. Cũng giống như trước đây, bất luận dù có sai, anh cũng luôn làm cho người khác cảm thấy người đúng vĩnh viễn là anh, người sai vĩnh viễn là tôi.”
“Tôi nghĩ rất lâu rồi mới quyết định rời xa anh.” – Tô Dao bình thản nói – “Tôi yêu anh, Đông Dương, thế nhưng yêu anh không có nghĩa là phải chịu đựng tất cả từ anh, yêu anh không có nghĩa là anh có thể dùng tình cảm của tôi dành cho anh để làm tổn thương tôi. Trong mắt anh vĩnh viễn chỉ có một mình anh, anh không nhìn thấy tôi ở bên cạnh anh.”
“Trước đây khi tôi rời xa anh, anh đã kéo tôi lại, nói với tôi, anh không có gì với người phụ nữ khác, nói tôi đừng có nhỏ mọn” – Tô Dao hít một hơi thật dài, kiềm chế sự chua xót đang trào dâng trong lòng – “Thực ra từ rất lâu rồi tôi đã cảm thấy, thái độ của anh dành cho những người phụ nữ khác rất mềm mại, anh thích người khác luôn vây quanh anh như những vì sao xoay quanh mặt trăng. Tôi tin anh không có bất cứ ý định gì với họ, nhưng tôi không chấp nhận việc anh không có một giới hạn tối thiểu nào đối với họ.”
“Tôi đã nói với anh rất nhiều lần rồi, tôi mới là bạn gái của anh, đối với bạn gái của mình và đối với những bạn là con gái thì thái độ của anh phải có sự phân định rõ ràng. Cũng chính vì anh có thái độ như vậy nên người ta mới hiểu lầm. Nửa đêm gọi điện cho anh, nói có tâm sự, thế là anh đi, rồi cũng người ta đi du lịch và làm rất nhiều, rất nhiều thứ.”
“Có lẽ trong mắt mình, anh chỉ coi họ như những người bạn, những điều này chẳng là gì, bao gồm cả việc thỉnh thoảng có đụng chạm thể xác, nhưng tôi thấy những điều này đều là những dấu hiệu nguy hiểm. Tình cảm là những thức rất ích kỷ, tôi không thích việc rõ ràng anh biết người ta có tình cảm với mình nhưng anh một mặt vẫn tận hưởng những tình cảm họ dành cho anh, mặt khác vẫn đối xử với họ nhẹ nhàng nhưng lại luôn thể hiện cái mà anh gọi là chung thủy đối tôi.”
“Tôi biết tại sao anh luôn quyến luyến tôi. Khi mới chia tay anh luôn nói với tôi, tôi với anh không phải vì tình cảm có vấn đề mới dẫn tới chia tay. Tình cảm giữa chúng ta sâu đậm như vậy, hai người đều cảm thấy rất đau khổ. Anh không tin tôi có thể quên anh, ngay cả bây giờ anh vẫn cho là như vậy, vẫn cho rằng tôi còn yêu anh.”
“Tôi không phủ nhận là tôi ít nhiều vẫn còn chút tình cảm với anh” – Tô Dao dũng cảm nhìn thẳng vào Hứa Đông Dương – “Nhưng anh phải hiểu rõ rằng, trong cuộc sống, không phải chỉ có tình cảm, tình cảm không phải là vượt lên trên tất cả.”
“Nếu khi đó tôi và anh kết hôn thì cũng sẽ đổ vỡ. Tôi có thể nhìn thấy trước cuộc sống cùng anh trong tương lai, tôi sẽ bị anh làm tổn thương cả thể xác lẫn tinh thần, còn anh vẫn luôn cảm thấy mình chẳng phạm sai lầm gì cả.”
“Anh không phải là một đối tượng phù hợp để kết hôn” – Tô Dao lạnh lùng cười – “Hôn nhân không phải như anh nghĩ, là một biện pháp giải quyết vấn đề; trên thực tế, hôn nhân là sự bắt đầu của rất nhiều vấn đề. Hôn nhân cũng có nghĩa là tôi tìm cho mình một người đi bên mình suốt cả cuộc đời. Tôi không có đủ dũng khí để đi tiếp cùng anh, người tôi cần là một người có trách nhiệm, yêu tôi, bảo vệ tôi, cùng nắm tay tôi. Người đó là Cố Nguyên, không phải là anh.”