Tiểu thuyết Phụ Nữ Thực Tế, Đàn Ông Phát Cuồng-full
Lượt xem :
i từ chối thế nào? Phùng Hy cười đau khổ. Cô lại nhớ tới câu nói cay nghiệt của Điền Đại Vĩ: “Gái ba mươi tuổi đã toan về già, hình dáng hiện giờ của cô đến tôi nhìn cũng phát mửa, Phụ Minh Ý đang lên như diều gặp gió, có thích cô nữa không cũng chưa biết”.
Coi như là cô đa tình, nhưng cô không thể không nghĩ cho mình. Dù sao đi nữa thì người mà anh lấy là con gái của sếp tổng, không tiện để từ chối cũng không tiện nhận, vậy thì, không cần thiết phải gặp mặt nữa.
“Xin lỗi về sự mạo muội của anh, đó là bạn trai của em à?”.
“Không, sếp của em, thuộc khu vực gài mìn, vẫn nên tránh là hơn. Cảm ơn anh”. Phùng Hy nói một cách nhẹ nhàng. Cô xử lý thế này vừa có thể tránh khỏi nguy hiểm dẫm phải mìn, vừa không để xảy ra chuyện không vui với Phụ Minh Ý, cô rất hài lòng.
Mạnh Thời liền cười, trêu cô: “Đến tận cả Hàng Châu, tình cảm chân thành thế mà không làm em bồi hồi à? Thời nay con gái khó cưa thật”.
Phùng Hy trả lời rất hùng hồn: “Lãng mạn là chuyện nhỏ, miếng cơm là chuyện lớn. Hoa hồng đâu có thể làm cơm để ăn được”.
“Ha ha, phụ nữ thời nay thực dụng thật, kiếm người yêu đầu tiên phải xem anh ta có xe hơi có nhà hay không, thu nhập mỗi năm bao nhiêu? Theo như sự quan sát của anh, vị sếp này của em chắc chắn phải thuộc giai cấp có tiền, em theo anh ta còn phải lo chuyện cơm áo gạo tiền hay sao?”.
Phùng Hy cười đáp: “Đúng là điều kiện của anh ấy không tồi, tướng mạo cũng tạm ổn, nếu tính địa vị thì cũng là tổng giám đốc công ty, tiền dĩ nhiên là cũng có. Thế nhưng, anh ấy có vợ rồi. Ngay từ hồi học lớp một em đã gia nhập đội thiếu niên tiền phong, sự giác ngộ này vẫn có đấy”.
Mạnh Thời cười ha ha, châm chọc Phùng Hy: “Xem ra tầm nhìn của em còn ngắn quá, anh bạn không ngại đường sá xa xôi ngàn dặm tới đây, khả năng được nâng lên làm phu nhân không phải là nhỏ, tại sao em không tranh thủ cơ hội, nắm chặt chiếc vé ăn dài hạn này?”.
Phùng Hy lườm một cái, nghiêm túc nói: “Em không cần tấm vé ăn dài hạn ăn ngon uống ngọt, em cần giảm béo”.
Mạnh Thời liền cười, đáp: “Thành phố Hàng Châu không lớn, lại đều ở bên Tây Hồ, cẩn thận không lại chạm trán đấy”.
“Phiền anh ngày mai trả phòng thay em và xách hành lý lại đây cho em, địch tiến ta lùi, em đi Thiệu Hưng mua rượu!”.
Cúp điện thoại xuống, Phùng Hy thở phào một tiếng. Ngày mai hãy mở điện thoại, nếu có cú điện thoại gọi nhỡ nào của Phụ Minh Ý, thì nói với anh rằng, mình đã bay xuống Hải Nam rồi.
Chương 5: Tình chết
Dù đau đớn, cũng chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước, cho đến khi được thoát khỏi chúng. Đứng ở ranh giới giữa dịu dàng và hạnh phúc ngoảnh đầu nhìn lại, mới phát hiện ra rằng, chúng không thể làm tổn thương bạn dù chỉ là một chút.
Trong lúc Phùng Hy còn đang mơ màng trong giấc ngủ, nghe thấy tiếng Chi Hoa gào lớn: “Phùng Hy mày dậy ngay cho tao, mày không biết đây là đồ quý à? Mày mà để lỡ thì sẽ hối hận cả đời đấy!”.
Cô cố gắng mở mắt ra song lại nhắm lại. Thấy hơi lành lạnh, Chi Hoa đã kéo chăn của cô ra, quỳ gối xuống giường gào lớn với cô: “Phụ Minh Ý kết hôn là cái quái gì chứ, nghe nói lần này giới thiệu cho mày món đồ quý, lại còn đẹp trai nữa! Dậy mau!”.
Phùng Hy đành phải trở dậy, cô uể oải rửa mặt, đánh răng, lúc ngồi trong nhà vệ sinh mắt vẫn còn nhắm, “Hết giấy vệ sinh rồi…”.
Chi Hoa đứng trước cửa nhà vệ sinh, tay cầm cuộn giấy vệ sinh, bắt đầu xé túi bóng bọc bên ngoài, vừa xé vừa lẩm bẩm, “Mày yêu Phụ Minh Ý đến vậy, tại sao hồi đó không theo hắn ta đến Thượng Hải? Ở đây tìm được việc, ở Thượng Hải không tìm được việc ư?”.
Tiếng túi bóng kêu sột soạt, Chi Hoa vò lại nắm trong tay. Đột nhiên Phùng Hy cảm thấy trái tim cô lúc tốt nghiệp giống như đám túi bóng rúm ró đang nằm trong tay Chi Hoa, tiếng sột soạt đó giống như những tiếng ai oán.
Cô bấm nút xả nước, nghe thấy tiếng xả ục ục của nước trong bồn cầu.Nước vẫn đang chảy vào bồn chứa nước, âm thanh này khiến cô cảm thấy đau đầu. Phùng Hy mở nắp két nước bồn cầu ra, lấy tay ấn xuống, không ăn thua gì, nước vẫn đang chảy vào, giống như vỡ đường ống. Cô bực tức dùng tay vỗ bồn chứa nước, nghe thấy Chi Hoa lại lầu bầu một câu: “Công việc thì ở đâu chả có? Chả hiểu mày nghĩ thế nào nữa, sau khi chia tay lại còn đòi sống đòi chết vì hắn ta nữa…”.
Nước vẫn đang chảy vào két nước, Phùng Hy bực bội mở cửa nhà vệ sinh hét: “Phụ Minh Ý bảo tao đợi hắn! Hắn bảo tao đợi hắn! Hắn nói hắn thích cuộc sống ở nơi tao sống hơn, hắn nói thích sống ở nơi cách xa vùng duyên hải hơn, hắn bảo tao cứ lập nghiệp ở đây đi, đợi hắn ở Thượng Hải đôi năm kiếm được ít tiền rồi về tìm tao! Toàn những lời vớ vẩn, vớ vẩn!”.
Hai tiếng “vớ vẩn” đã kéo Phùng Hy ra khỏi giấc mơ, tỉnh lại cô vẫn còn nghe thấy tiếng gào của mình. Mở mắt ra, hai hàng nước mắt lăn khỏi khóe mắt, trong khi cô không có cảm giác gì là mình đang khóc, chỉ cảm thấy dạ dày đang cồn cào, miệng khô khốc. Cô hất chăn ra xuống giường, kéo rèm cửa cái soạt.
Ánh sáng phía sau rèm cửa chiếu vào khiến cô phải nhắm mắt lại vì chói.Khách sạn này nằm ở bên Tây Hồ, đứng ở cửa sổ nhìn ra, sóng nước Tây Hồ lăn tăn, bờ phía bên kia tràn ngập một màu xanh. Phùng Hy nhìn về phía khách sạn ở bên đường Nam Sơn, cô lặng lẽ nhìn, thầm nghĩ chắc chắn Phụ Minh Ý không thể biết rằng cô đang ở bên phía bờ bên này của Tây Hồ.
Đột nhiên vóc dáng của anh trở nên rõ nét trong buổi sớm này - lúc thì anh bị các đồng nghiệp trong công ty đẩy về phía cô, ánh mắt anh lộ rõ vẻ ngạc nhiên như gặp phải quỷ; lúc thì là hình ảnh anh ngồi trong tiệm ăn đồ Tây tay xé gói đường, đổ những hạt đường óng ánh đó vào cốc cà phê, chẳng mấy chốc đường đã tan hết, anh nói, anh nhớ là không có đường có sữa em không uống được.
Phùng Hy lấy tay ấn ngực, đây hoàn toàn là sự tưởng tượng, bởi vì cô cảm nhận được rất rõ cảm giác đau đớn khi tim đập. Cô cũng có sự nghi ngờ, sự phẫn nộ, sự đau xót. Nhưng tại sao cô không hỏi gì hết, không nổi cáu với Phụ Minh Ý, không sà vào lòng anh khóc tức tưởi, cô chỉ lặng lẽ ra đi về phía bên kia của Tây Hồ mà trái tim thì đau đớn.
“Em và anh, cách nhau một bờ đại dương”. Ngón tay cô chạm vào cửa sổ, thầm nói với lòng mình. Nghĩ đến cảnh tương lai chỉ lẻ loi một mình, nước mắt cô lại chực trào ra.
Mặc dù cô có thể giải quyết một cách sáng suốt mọi vấn đề trước mắt, nhưng cô vẫn là một người phụ nữ giàu tình cảm, chỉ có điều cô không nghĩ đến mà thôi.
Phong cảnh hai bên đường của cuộc đời con người thường khiến người ta phải dừng chân, trên con đường này cũng có vô số ngã rẽ. Khi bạn bị một bụi gai hoặc một đóa hồng bên vệ đường đâm chảy máu, khi người bạn đời bên cạnh bạn quay đầu bỏ đi, sự dừng lại của bạn chỉ có thể khiến cho nhành gai vô tình xuyên sâu vào cơ thể bạn, biến thành con chim ẩn mình chờ chết .
Dù đau đớn, cũng chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước, cho đến khi được thoát khỏi chúng. Đứng ở ranh giới giữa dịu dàng và hành phúc ngoảnh đầu nhìn lại, mới phát hiện ra rằng, chúng không thể làm tổn thương bạn dù chỉ là một chút.
Tâm trạng Phùng Hy đã bình tĩnh trở lại, cô quay người đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Sau khi nhận được điện thoại của Mạnh Thời, cô đeo ba lô đựng máy ảnh đi xuống lầu, thầm nghĩ ngoài việc đi Thiệu Hưng mua rượu, còn có thể đi U Trấn một chuyến. Mạnh Thời đang đợi cô dưới sảnh lớn, nhìn thấy Phùng Hy đeo ba lô đi xuốn