Ra ngoài mua sắm suốt hai ngày, cố gắng giảm bớt vài con số trong tài khoản của một đại ngôi sao, không mệt mới là lạ đó!
“Chờ em thử xong mấy đôi giày này, chúng ta cùng xuống khu ăn uống dưới tầng hầm dùng cơm nha!” Nhìn trúng vài đôi giày thoải mái, đang đợi nhân viên cửa hàng mang đến thử, Đỗ Ánh Tinh vội kêu lên.
“Nhưng mà chị rất khát!” Đỗ Ánh Nguyệt vẻ mặt đau khổ thương lượng.
“Hay là chị xuống khu ăn uống mua trước cốc nước rồi lại lên tìm em?” Có nhân viên ở cùng Tiểu Tinh, cô rời đi một chút chắc sẽ không có gì nguy hiểm đâu nhỉ?
“Chị có thể dùng tiếng anh để mua đồ sao?” Ánh mắt hoài nghi liếc cô một cái rất không tin tưởng.
“Động tác hình thể là ngôn ngữ quốc tế đó, chị có thể dùng mà!” Cảm thấy bị vũ nhục rất nghiêm trọng, vội vàng ưỡn ngực tỏ vẻ mình không thành vấn đề.
“Em muốn ăn cái gì, chị có thể mua về giúp em.”
“Được rồi! Vậy em muốn một ly kem.” Ây...Sau khi mang thai, khẩu vị cũng thay đổi, rất thích ăn đồ lạnh.
“Không thành vấn đề!” Ra dấu OK, Đỗ Ánh Nguyệt ném mấy cái túi cầm trong tay vào một góc, không thể đợi được liền hướng thang máy chạy đến.
Chỉ một lúc sau, khi cô đứng ở trong khu ăn uống dưới tầng hầm liền sững sờ tại chỗ.
Hiện tại là cái tình huống gì a, đông người như thế sao?
“Có lầm không vậy? Tất cả mọi người đều không cần đi làm sao...”
Vẫn chưa phát hiện ra bây giờ là buổi trưa, rất nhiều nhân viên văn phòng gần đó đều đến đây dùng cơm, Đỗ Ánh Nguyệt nhỏ giọng nói thầm, nhanh chóng chọn trúng một cửa hàng bán đồ uống liền ra sức xông về phía trước. Ai ngờ một thân hình cao lớn lại từ phía cuối bàn đi ra khiến cô không kịp dừng lại, ‘Bịch’ một tiếng, đụng phải lồng ngực rắn chắc của người kia.
“Đau quá...” Che trán, cô theo bản năng kêu lên thảm thiết bằng tiếng trung.
“Xin lỗi! Cô không sao chứ?” Giọng nói trầm thấp cũng dùng tiếng trung đáp lại.
Gì? Cái người có lồng ngực cứng như sắt này cũng nói tiếng trung a! Hơn nữa...Hơn nữa giọng nói còn rất quen tai a....
Hơi sửng sốt, thử ngẩng đầu để nhìn cho rõ khối tường khổng lồ này, nhưng khi khuôn mặt cương nghị, ngũ quan thâm thúy kia nhập vào trong mắt cô, cô liền kêu lên theo bản năng
“Đệ tử Thiếu Lâm, sao anh lại ở đây?”
“Cô....Biết tôi sao?”
Nhìn chăm chú cô gái bất ngờ đụng phải mình này, tim Mặc Khuê đập nhanh khó hiểu, trong mắt có chút hoang mang, ngực nảy lên một cảm giác quen thuộc kỳ lạ....
“A...Tôi...Tôi...” Kinh sợ vì mình lỡ miệng, trong nháy mắt Đỗ Ánh Nguyệt vẻ mặt căng thẳng, con ngươi loạn chuyển không dám nhìn anh.
“Tôi, tôi không biết anh!”
Nói xong, xoay người nhanh chóng chạy trốn.
Hộc...Hộc...Hộc...Khó thở quá!
Hộc...Hộc...Hộc...Anh ta vẫn còn đuổi theo sao?
Hộc...Hộc...Hộc...Xong chưa vậy? Cô sắp chạy hết nổi rồi!
Hộc...Hộc...Hộc...Thang máy...Thang máy...Chờ tôi một chút a....
Đỗ Ánh Nguyệt dựa vào thân hình nhỏ nhắn nhanh chóng chui vào bên trong thang máy sắp đóng cửa, mở miệng thở dốc. Cô xuyên qua khe hở càng lúc càng nhỏ nhìn thấy thân hình cao lớn đang vội vàng len qua biển người, tiếp tục đuổi theo không buông.
“Bye bye!”
Làm cái mặt quỷ, nhìn người đàn ông còn cách cửa thang máy năm bước vẻ mặt nôn nóng, gần như là muốn bay đến đây, cô không nhịn được bật cười đắc chí.
Khẽ nói thầm, người đàn ông kia thật không có phong độ, thế nhưng lại đuổi mãi không buông hại cô chạy mệt quá đi!
Nhưng mà....Vì sao anh ta cứ sống chết đuổi theo cô chứ? Chẳng lẽ là khôi phục trí nhớ nên định bắt cô bồi thường? Nếu như đã nhớ lại mọi chuyện thì sao còn phải hỏi cô có biết anh ta không? Vậy chắc hẳn là vẫn chưa khôi phục trí nhớ rồi!
Vậy rốt cuộc anh ta đuổi theo cái gì chứ? Thật sự không hiểu nổi!
Càng nghĩ càng cảm thấy kì lạ, Đỗ Ánh Nguyệt không có phát hiện mọi người bên trong thang máy đang kì quái nhìn mình. Mang suy tư trở lại tầng trên tìm em gái, khuôn mặt vì vừa mới chạy trốn mà đỏ bừng, nóng rực.
“Chị Tiểu Nguyệt?”
“Á!” Bả vai đột nhiên bị người vỗ một cái, cô kinh sợ hoàn hồn.
“Chị còn đứng đó làm gì? Không phải là muốn đi mua đồ uống à, sao lại tay trắng trở về thế kia?” Đỗ Ánh Tinh có chút bực mình. Chẳng lẽ bà chị này không biết nói như thế nào để mua đồ nên đành chạy về sao?
“A....” Xấu hổ gượng cười, không biết nên giải thích chuyện vừa nãy như thế nào.
“Hay là chúng ta cùng đi đi!” Mua vài đôi giày, nhận lấy túi đồ cô nhân viên đưa tới, Đỗ Ánh Tinh mỉm cười nói.
“Nghe nói dưới đó có nhà hàng Wakana bán sushi rất ngon, chúng ta đi ăn thử nhé...”
Lại muốn đến đó nữa sao? Đỗ Ánh Nguyệt trợn mắt, hoảng sợ lắc đầu.
“Không muốn, không muốn! Không muốn đến đó đâu!”
Chẳng may anh ta vẫn còn ở đấy, vậy chẳng phải là tự chui đầu vào lưới sao?
Bị phản ứng kích động của cô làm giật mình, Đỗ Ánh Tinh không khỏi nảy sinh nghi ngờ. “Vì sao lại không đi?”
“Bởi vì, bởi vì....Bởi vì chị vừa mới đi xem qua rồi, ở đấy không có đồ ăn chị thích.” Phát hiện mình đang bị hoài nghi, cô lắp bắp viện cớ.
“Phải không?” Ánh mắt vẫn đầy hoài nghi. Chị ấy trở nên kén chọn như thế từ lúc nào vậy?
“Đúng mà, đúng mà!” Cầm lấy một đống chiến lợi phẩm, Đỗ Ánh Nguyệt giành đi lên trước, cố ý cười đùa.
“Khu đó thì có thể tiêu hết bao nhiêu đây? Chị muốn đến nhà hàng cao cấp để ăn uống thả phanh nha, cố gắng tiêu hết tài sản của Y Phàm.”
“Nếu muốn dựa vào thức ăn để tiêu hết tiền của anh ấy thì em nghĩ hai đời chị cũng không hết.” Đỗ Ánh Tinh nghe vậy không nhịn được bật cười, lực chú ý cũng bị dời đi.
“Ừm...Tiểu Tinh, hai ngày nay mặc dù chúng ta có cố gắng hết sức thế nhưng hình như cũng chỉ là số lẻ trong tài khoản của anh ấy mà thôi phải không?” Kéo tay em gái chậm rãi đi, Đỗ Ánh Nguyệt bi ai than thở.
“Ây....Đại ngôi sao rất kiếm nha, tùy ý thu tiền bản quyền của một album, cả đời em cũng không thể kiếm được nhiều như vậy đâu!”
“Hình như đúng vậy đó.” Đỗ Ánh Tinh cũng cảm thấy buồn cười.
“Chúng ta nên tìm món đồ gì đó cao cấp để xuống tay đi.” Đưa ra đề nghị.
“Trang sức sao?” Đây là thứ duy nhất nghĩ đến.
Hai chị em rất ăn ý liếc nhau một cái, sau đó liền cùng nhau thở dài. Hây...Đáng tiếc! Hai người đều theo chủ nghĩa thực dụng, luôn không có hứng thú đối với những thứ đồ trang sức lấp lánh kia.
“A...Tại sao chúng ta không phải là những phụ nữ ham hư vinh chứ?’’ Không hổ danh là chị em sinh đôi, đồng thanh kêu lên, sau đó liền cười vui vẻ không dứt.
Anh vô cùng chắc chắn mình đã từng gặp qua cô gái kia—ngày đầu tiên mất trí nhớ của ba năm trước, anh đã từng gặp cô ở Đài Loan.
Anh nhớ lúc ấy cô đã nói một vài câu khó hiểu nhưng sau khi phát hiện anh không biết cô liền lập tức hoảng sợ bỏ chạy. Khi ấy anh còn chưa rõ tình trạng của mình nên để cho cô chạy thoát, nhưng nghĩ đến hôm nay nhất là lúc vô tình gặp được, cô liền thuận miệng hỏi một câu ‘Đệ tử Thiếu Lâm, sao anh lại ở đây?’ thái độ tự nhiên giống như hai người là bạn bè đã lâu không gặp.
Thế nhưng kỳ lạ là, trong đầu anh hoàn toàn không có ký ức về cô song khi n