Tiểu thuyết Sẽ Có Một Thiên Sứ Thay Anh Yêu Em-full
Lượt xem :
>
"Ba, ba nói gì vậy, "Tiểu Mễ cười, "Con rất tự hào có một người ba như vậy, ba giống như một Thiên Sứ quan tâm đến những người cần giúp đỡ.Hơn nữa, con đã trưởng thành rồi, không giống như lúc nhỏ cứ bám theo ba khóc lóc nữa đâu."
Đầu dây bên kia im lặng một hồi lâu, Tiểu Mễ dường như nghe thấy tiếng thở dài của ba.
"Ba, sao vậy?Con rất khỏe, ba không phải lo lắng."Cô mỉm cười nói.
"Sau này cứ mỗi 2 tháng ba sẽ gọi điện cho con một lần, được không?"
"Vâng, được ạ."
Sau đó, hai người không biết nói gì nữa.Từ lúc 7 tuổi sau khi mẹ mất, lần nói chuyện điện thoại này đã lâu hơn tất cả những cuộc gọi điện nửa năm trước cộng lại rồi.
"Tiểu Mễ, Hạo Dương bên cạnh ba, cậu ấy muốn nói chuyện với con."
"Hạo Dương?"Tiểu Mễ sững người, sau đó có vẻ hoang mang nói:"Không cần đâu, con bây giờ có chút việc......"
Nhưng có một giọng nói đã vọng đến tai cô--------
"Tiểu Mễ! "
Một giọng nói trầm buồn, mang theo những ký ức ác mộng trong quá khứ, vang lên bên tai Tiểu Mễ!
"Tiểu Mễ, cậu nghe thấy mình nói gì chưa?Mình là Hạo Dương! "
Cô nhắm mắt lại, cố gắng để tất cả những ký ức trấn tĩnh lại, cô nắm chặt cái bút trong tay, thở ra một hơi.
"Hạo Dương......"
"Bạn thật là đã chạy trốn hả! Đến cả một lời từ biệt cũng không nói à?! Bạn biết là mình tìm bạn rất vất vả không! Mình nghĩ là bạn mất tích rồi, nghĩ là bạn xảy ra chuyện gì rôi! Việc chuyển trường tại sao lại không thương lượng với mình! "
Tiểu Mễ cắn chặt môi:"Xin lỗi, Hạo Dương....."
"Cậu ta đã chết rồi! Tiểu Mễ, cậu ấy chết rồi! ! "Giọng nói hét lên.
"Trịnh Hạo Dương...."Sắc mặt Tiểu Mễ xanh xao.
"Dực chết rồi! Trong phòng xác bệnh viện bạn đã chạm vào thi thể của cậu ấy! Thâm tím lạnh ngắt không có chút sức sống! Cậu ấy chết rồi! Cậu ấy đã chết hoàn toàn rồi! Người đó không phải là Dực! Kể cả có quả tim của Dực thì cũng không phải là Dực! Bạn tỉnh lại đi được không?Lẽ nào bạn thật sực điên rồi! "
Cả người Tiểu Mễ bắt đầu run lên, giọng nói phẫn nộ trong điện thoại cùng bóng tôi ngoài cửa sổ, giống hệt như bàn tay sắc nhọn của ác ma, một cơn ác mộng.
"Tiểu Mễ, bạn quay về đi, Dực đã......"
"Bạn lại nói từ đó nữa."Tiểu Mễ hạ giọng nói, "Nếu như bạn lại nói từ đó nữa, Trịnh Hạo Dương, tôi thề là bạn sẽ không còn là bạn của tôi và Dực nữa."
Bên kia đầu dây vọng lên một tiếng thờ dài.
"Tiểu Mễ...."
"Trịnh Hạo Dương, bạn biết rõ là Dực vẫn còn sống, anh vẫn còn sống trên thế gian này! Chỉ cần anh ấy vẫn còn, kể cả chỉ có một ngón tay, một sợi tóc, tôi cũng sẽ ở bên anh ấy! Tôi đi đâu, tôi khỏe hay không, không cần phải nói với bạn.Tôi yêu Dực, kể cả một nghìn năm, một vạn năm sau, người mà tôi yêu vẫn là Dực.Bạn----quên tôi đi."
"pa" tiếng cúp máy vang lên, cô cố gắng cắn chặt môi, cả người run lên, hương hoa Di Tử tràn ngập không khí làm cô không thể thở được.
Dực......
Tại sao họ đều nói là anh đã chết rồi?Anh rõ ràng vẫn sống, anh vẫn rất khỏe, em có thể nghe thấy nhịp thở của anh, nhìn thấy anh cười, cảm nhận được hơi ấm của anh.Anh vẫn sống, em biết là anh vẫn còn sống, em biết là anh mãi mãi không nỡ rời xa em.....
Nhưng mà......
Tại sao nước mắt chảy dài trên mặt..............
Nước mắt mặn chát, ướt đẫm khuôn mặt, chảy xuống môi.Tim cô lạnh băng băng, cố sức hít thở, nhưng không cảm nhận được không khí, hình như nước mắt tràn ngập tim cô, không còn không gian để hít thở.....
Tiểu Mễ gục mặt trên bàn.
Nghe thấy tiếng khóc, bóng dáng của cô bị ánh đèn chiếu dài dài.Hoa Di Tử yên lặng tỏa hương thơm ngát, cánh hoa trắng toát giống như một cơ thể không còn một giọt máu.
"Ding dong dong~~~~"
Tiếng di động lại kêu lên.
Tiểu Mễ bịt tai lại, cô không muốn nghe, không muốn nghe những lời nói ấy nữa!
Tiếng nhạc di động vẫn không ngừng kêu lên.
Cô cầm điện thoại lên, định lấy pin ra để nó không thể kêu lên được nữa.Đột nhiên, cô nhìn thấy tên của người gọi điện------
"Doãn Đường Diêu"
Là lúc nào nhớ vào máy vậy?Trong nước mắt, trong đầu cô là một khoảng trống.
"Này! Sao không nghe điện thoại! "
"......"
"Nói đi chứ! "
"........."
"Cô đang khóc à?"Tiếng nói của Doãn Đường Diêu có vẻ lo lắng, sau đó phẫn nộ, "Ai làm cô buồn, cho tôi biết! "
"Không có, chỉ là em....."Tiểu Mễ vội vàng lau nước mắt, ho vài tiếng, dừng tiếng nấc trong họng.
"......"Doãn Đường Diêu sững người giây lát, "Này! Buổi chiều vừa gặp nhau mà, hơn nữa buổi tối tôi rất bận, không có thời gian."
".....Hehe, em đùa đấy."
"Thật à?"
"Vâng."
"Thế thì 8 giờ tối gặp nhau ở cổng học viện Kinh Doanh."Doãn Đường Diêu cứng giọng nói.
"......"
"Tôi chỉ cho cô 20 phút! Có chuyện gì thì lúc đó nói! Thế nhé! "
Trong điện thoại vang lên tiếng "bip bip bip"
Hương thơm của hoa Di Tử thoang thoảng bay đến.
Trước bàn học, Tiểu Mễ cố gắng hít thở, tự nói với bản thân phải lấy lại tinh thần! Cô lau nước mắt trên mặt, rồi cười với cái gương trước mặt, mặc dù trong nụ cười vẫn còn nước mắt.
° ° °
Trên bầu trời đầy sao.
Sân vận động nhỏ ở học viện Kinh Doanh có những chiếc đèn tỏa ra ánh sáng yếu ớt, vài sinh viên nam đang vui vẻ đá bóng, con đường chạy nhựa trong đêm tối đã không nhìn rõ màu sắc, sân chiếu phim ngoài trời bên cạnh bất thời truyền sang những lời đối thoại, âm nhạc và tiếng cười nói của sinh viên.
Tiểu Mễ chạy chầm chầm chậm trên đường chạy màu đỏ.
Mồ hôi chảy ra, cô chạy rất chậm, gió đêm nhè nhẹ thổi qua, mồ hôi được gió thổi khô rồi mồ hôi khác lại chảy ra.Cơ thể chạy rất nóng, mồ hôi toát ra có một cảm giác thoải mái.Nước trong cơ thể mỗi người đều có hạn, nếu như biến thành mồ hôi, sẽ không còn biến thành nước mắt nữa.
Cô vẫn chạy chầm chậm.
Khi cô chạy đến vòng thứ 5, dưới bóng đèn của đường chạy xuất hiện một cái bóng.Dáng người anh cao, mái tóc ướt dường như vừa gội qua, chiếc khuyên kim cương dưới ánh đèn liên tục tỏa ánh sáng lấp lánh.Sân vận động trong đêm, trong giây phút đó anh thật sự giống như đang phát sáng, làm cho sao trên trời cũng mất đi màu sắc vốn có.
Anh trừng mắt nhìn Tiểu Mễ, đưa tay vẫy cô lại gần.
Tiểu Mễ chầm chậm bước đến.
"Bảo cô đợi tôi ở cửa học viện Kinh Doanh, sao lại chạy ra đây! Muốn chết à?! Ánh mắt Doãn Đường Diêu nảy lửa.Mẹ kiếp, làm cho anh tắm xong còn không kịp lau tóc, kết quả là cô lại đang chầm chậm chạy ở đây!
"À, 8 giờ rồi à?Em nghĩ là....."Cô vội vàng lấy di dộng ra, xem thời gian.....
7 giờ 40.
Cô xấu hổ vuốt vuốt tóc:"Xin lỗi, có lẽ là thời gian trong điện thoại chậm mất rồi.Cái đó....anh đợi em lâu lắm không?"
Doãn Đường Diêu đứng đó, không nói gì.Anh sẽ không cho cô biết là anh vừa tắm xong là đi đến chỗ hẹn luôn, còn không kịp xem thời gian.
Tiểu Mễ cười:"Cảm ơn anh."
"Cảm ơn cái gì?"
Cô cười nhẹ:"Không có gì, chỉ là muốn cảm ơn anh."Chỉ có nhìn thấy anh, ở bên cạnh anh, nhịp tim hoảng loạn sợ hãi đó mới có t