ửa thì 1 bóng đen lao vào ôm chầm lấy cô, khả Khả vẫn chưa kịp phản ứng thì người kia liền tặng cô 1 nụ hôn trên má miệng không ngừng nói:
- Bảo bối, anh nhớ em quá, có nhớ anh không?
Nghe giọng nói kia cô như bừng tỉnh, mới chậm rải nhả ra từng chữ:
- Anh, buông em ra, em sắp ngạt chết.
Nghe Khả Khả nói vậy Hà Khang Tại mới từ từ buông cô ra, 2 tay vẫn đặt trên vai cô, mắt nhìn em gái từ trên tới dưới. Không chịu được ánh mắt như điện cao áp của anh trai Khả Khả đằng hắng:
- nhìn đủ chưa? Có phát hiện em bị mất miếng thịt nào không?
- Không có, toàn vẹn. Nói xong Hà Khang Tại lại ôm em vào lòng. – Anh nhớ em quá.
- Ừm! ừm em biết rồi, nói thôi đừng hành động. Khả Khả vỗ về anh như vỗ về trẻ nhỏ, nói xong cô đẫy anh ra, rồi đến bên đóng cửa lại.
- Đến đây. Khả Khả nói, tay kéo anh trai đến bên sofa. Ấn anh ngồi xuống rồi cô cũng ngồi theo bên cạnh, mắt nhìn anh, hỏi:
- Sao anh lại về nước?
- Anh nhớ em gái của anh nên về thăm nó. Vừa nói dứt lời Hà Khang Tại lại nhào về phía Khả Khả 2 tay dang ra chuẩn bị tặng cô 1 cái ôm nồng nhiệt.
Khả Khả nghiêng người về phía sau, né tránh ma trảo, phán 1 câu:
- Stop! Don’t hold me.
Nghe Khả Khả nói vậy Hà Khang Tại làm bộ dạng như bị thiếu phụ chồng ruồng bỏ, vẽ mặt như ủy khuất nói:
- Người ta vì nhớ em mà vượt đại dương sang đây thế mà em đối xử với anh như vậy.
“Lại còn thêm 2, 3 giọt nước mắt nữa chứ. Có khi nào ông anh này lén đi học diễn xuất mà mình không biết không ta.” Khả Khả thầm nghĩ.
- Đừng đánh trống lảng, anh còn chưa trả lời câu hỏi của em.
Thấy Khả Khả không có ý định đùa cùng mình, Hà Khang Tại nghiêm chỉnh nói:
- Anh về 1 phần là vì em, phần còn lại là vì công việc.
Khả Khả tạm chấp nhận về câu trả lời, lại hỏi anh:
- Anh nói về nước vì em, là như thế nào?
- À! Kì thực là bố, mẹ nhìn thấy em trên mạng nên muốn anh về làm rõ sự tình, cùng với sẳn tiện nếu mang được em sang bên đấy thì càng tốt, với lại anh cũng nhớ em gái bảo bối của anh. Hà Khang Tại ngả ngớn.
- Anh đã giải thích xong bây giờ đến lượt em, cho anh biết lí do em xuất hiện trong đoạn video clip đó? Hà Khang Tại từ người bị hỏi đổi ngược lại thành người hỏi.
- Vì 1 vài lí do ngu ngốc nên em mới như thế. Thấy giấu diếm cũng chẳng được gì, mà có giấu sợ cũng chẳng ai tin, nghĩ vậy Khả Khả liền thành thật khai báo. Cô kể lại hết đầu đuôi mọi chuyện cho anh trai nghe.
- Thì ra là giúp người, chuyển sang tự hại mình. Hà Khang Tại sau khi nghe Khả Khả kể xong lại đúc kết ra 1 câu.
Khả Khả lườm anh, sau lại hỏi:
- Thế anh định khi nào thì về bên đấy?
- Anh có nói là sẽ về sao? Anh nghĩ về đây định cư luôn, sẽ làm phiền em một thời gian cho tới khi anh tìm được căn nhà ưng ý. Nói xong Hà Khang Tại xách va li cư nhiên đi vào phòng khách. Khả Khả lắc đầu nao núng, lại giở thói trẻ con.
- Này giận em à!
- Ai dám giận em, anh giờ còn đang ở nhờ nhà em đấy. Hà Khang Tại nói, trong lời hẳn là có ý tứ sao Khả Khả lại không nhận ra. Cô không để ý, vào phòng giúp anh sắp xếp các thứ.
- Thu xếp xong các thứ anh em mình ra ngoài ăn đi, xem như tiệc mừng anh về nước. Khả Khả lên tiếng, phá tan bầu không khí tĩnh lặng.
Thấy em gái đã xuống nước Hà Khang Tại cũng không so đo cười cười gật đầu.
- Vậy đi em về phòng thay đồ, anh cũng thay quần áo đi tý nữa em sang, 2 anh em cùng đi.
- Ừ. Hà Khang Tại vui vẽ đồng ý.
Chương 7: Gặp lại cố nhân
Hà Khang Tại lái chiếc xe thể thao mui trần màu vàng của em gái, đưa cô đến nhà hàng mà lúc trước hai người thường đến.
- Đã lâu không được thưởng thức các món ở đây. Hà Khang Tại vừa xem menu vừa nói.
- Thời gian còn dài, từ từ cũng sẽ thưởng thức đủ, chỉ sợ không đủ để anh ăn. Khả Khả nói, mắt vẫn không dời menu. Khả Khả khá kén ăn nên thời gian chọn món khá lâu, Hồi lâu mới chọn được 1 món.
- Vẫn là em thích tự mình nấu hơn. Khả Khả cảm thán.
Biết tính em gái kén ăn Hà Khang Tại cười, sóng mắt đầy vẻ yêu chiều, nói:
- Thế sau này 2 anh em giảm bớt việc ăn ngoài, mua thức ăn về, anh giúp em nấu.
- Ừ. Khả Khả nói tay cầm ly nước lọc, đưa lên miệng.
- Vẫn chưa bỏ thói quen này à. Khả Khả có thói quen mỗi khi ra ngoài ăn trước khi ăn đều uống nước lọc, đến khi nào thức ăn được mang ra mới thôi.
- Đã bảo là thói quen làm sao bỏ được. Khả Khả nói tay vẫn cầm ly nước.
- Được rồi, thức ăn cũng sắp đem ra, uống thêm nửa kẻo lại no vì nước mất. Hà Khang Tại từ trước khi sang mỹ vẫn có thói quen ngăn không cho Khả Khả uống nước trước bửa ăn, lo rằng em mình uống nhiều nước, đến khi ăn thì cũng chẳng được bao nhiêu, sớm là đã no vì nước.
- Andy(tên tiếng anh của Hà Khang Tại) là cậu à. 1 giọng nói trầm ấm vang lên, Khả Khả cùng Hà Khang Tại cùng hướng về phía phát ra giọng nói. Chỉ thấy phía trước 2 người 1 nam 1 nữ, nam thanh nữ tú sánh vai nhau đi về phía bàn của 2 người.
- King(tên tiếng anh của Lôi Kình), lâu rồi không gặp, tớ nhớ cậu quá, còn định vài ngày nữa sẽ đi tìm cậu ai ngờ gặp cậu ở đây. Hà Khang Tại ôm chầm lấy Lôi Kình, tay bắt mặt mừng. Vẫn là sống quá lâu ở nước ngoài nên Hà Khang Tại có thói quen xã giao phóng khoáng quên mất mình đã về nước.
Khả Khả thấy mọi người đang hướng mắt về phía 2 người đàn ông đang ôm nhau liền đằng hắng, giật giật tay áo của anh trai:
- Anh, mọi người đang nhìn đấy.
- À, ừ, anh quên. Hà Khang Tại sau khi nghe em gái nói liền như nhớ ra mình đã về nước liền lúng túng buông Lôi Kình ra.
Lôi Quyên đứng bên cạnh khẽ cười trộm.
- Hai người không ngại nếu chúng tôi muốn ngồi cùng bàn chứ? Lôi Kình lịch sự hỏi.
- Rất vui, 2 người ngồi đi. Hà Khang Tại hưng phấn nói.
Khả Khả không nói gì, chỉ nhẹ nhàng chuyển chổ sang ngồi cùng anh trai, nhường chổ của cô cho 2 người kia. Lôi Quyên lịch sự cám ơn.
- À, cô đây là?… Lôi Kình kéo dài giọng.
- Em gái tớ đấy, thấy nó xinh không? Là bảo bối của nhà tớ đấy. Hà Khang Tại không chút kiêng dè, tự hào giới thiệu.
- Ừ quả thật rất xinh đẹp. Ánh mắt Lôi Kình chợt lóe lên tia sáng nhưng rất nhanh hồi phục thần thái ban đầu.
- Anh, kiêng dè 1 chút, không phải đi đâu cũng khen người nhà mình như thế. Khả Khả mặt đầy hắc tuyến nói.
Lôi quyên ngồi đối diện cũng che miệng cười khúc khích.
- Anh là nói sự thật mà, em gái anh xinh thì anh khen, khối người muốn anh khen mà chẳng được ấy. Hà Khang Tại nói.
- Vâng, vâng. Khả Khả lắc đầu chẳng muốn nói, vẫn là tiếp tục uống nước thì hơn.
Thấy cô vẫn còn uống nước Hà Khang Tại giật lấy ly nước trong tay cô nghiêm mặt nói:
- Anh đã bảo chờ thức ăn ra mà, uống mãi thế no làm sao mà ăn.
Biết là anh lại nổi máu gia trưởng Khả Khả ngoan ngoãn ngồi im chờ thức ăn mang đến.
Lôi Kình ngồi 1 bên lặng lẽ quan sát 2 anh em nhà họ Hà khóe miệng bất giác cong lên.
- À quên, cô bé này có phải là Queen? Hà Khang Tại nhìn Lôi Quyên như nhớ ra điều gì, hỏi.
- Đúng, là em gái tớ, Lôi Quyên, sao? mấy năm không gặp cậu cũng không nhận ra à? Lôi Kình giới thiệu, ánh mắt lộ rõ vẻ cưng chiều.
- Chào anh. Giọng nói của Lôi Quyên cũng đẹp như cả người, thanh âm trong trẻo dễ nghe như rót mật vào tai.