t văn phòng làm nhà ở, bởi vì hứng thú với công việc của mình mà trên mặt cô vẫn luôn tràn đầy thỏa mãn.
Dương Viện Nguyệt lại rất khinh thường công việc của Đường Mật, bởi vì có lúc Đường Mật làm việc quá độ, vậy mà một tháng chỉ thu được có một ngàn nhân dân tệ, vì không muốn để người nhà của cô lo lắng mà ba bữa cơm đều phải nhờ Lô Tư Hiền tiếp tế.
Cô không hiểu, điều kiện của cô rõ ràng tốt hơn so với Đường Mật, thích hợp làm hiền thê lương mẫu hơn, nhưng tại sao trong mắt anh chỉ có một mình Đường Mật, ngay cả một chút xíu vị trí cũng không dành cho cô?
Cô biết mình nên tự hiểu rõ thân phận mà buông tha cho Lô Tư Hiền, thế nhưng…. từ thời học sinh cô đã đơn thuần mà yêu anh say đắm, cho tới bây giờ vẫn không thay đổi, nếu chỉ vì vậy mà bảo cô phải buông tay, cô quả thực là không làm được.
Cô yêu anh… yêu đến nguyện ý làm bất cứ điều gì, chỉ cần anh có thể liếc nhìn mình một cái, có thể nhận rõ cô mới là người thích hợp nhất với anh.
Chẳng qua là, một khi Đường Mật vẫn còn bên cạnh, thì anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ liếc mắt nhìn cô -- vĩnh viễn!
Mới vừa hoàn thành một sản phẩm thiết kế theo ý muốn của khách hàng, Đường Mật đính kèm bản vẽ vào trong tài liệu rồi gửi đi, sau đó xoay vặn cái cổ cứng ngắc, vòng tay đấm đấm mấy cái lên lưng, sau đó đứng dậy, vặn vẹo eo, làm vài động tác vận động đơn giản.
Cô đã ngồi trước máy vi tính gần mười tiếng đồng hồ, sau khi xác định tài liệu đã được gửi đi, cô save tài liệu vào trong USB rồi tắt máy.
Cô cất USB vào ngăn kéo thứ nhất bên tay phải, trong đó đều là hồ sơ công việc của cô.
Mở ra ngăn kéo dưới cùng, lấy ra mớ tài liệu trên cùng, phía dưới là mấy đĩa phim A được sắp xếp ngay ngắn, mười mấy bộ ở dãy trước đều là Lô Tư Hiền đưa, anh hiểu ý cô nên để cô xem cho đã.
Nghĩ tới anh, từ lễ tình nhân trong nước, lễ tình nhân của Nhật Bản, đêm thất tịch, kỷ niệm ngày quen nhau trên danh nghĩa, tất cả đều lấy phim A làm quà tặng, hơn nữa hôm đó anh còn cố ý ở lại, hai người cùng nhau xem phim, cô cảm giác từ trên ghế salon, thảm, cả một căn phòng to như vậy, đều lưu lại dấu vết hoan ái của anh.
Anh đưa phim A cho cô xem chính là muốn ăn cô đến ngay cả xương cũng không chừa lại, hết lần này tới lần khác ham muốn của cô và anh đều không thể phân biệt cao thấp, có lúc là do cô chủ động, cũng có lúc để mặc anh liếm mút toàn thân, để cô có cảm giác như mình được hòa tan vào trong biển mật….
Ba năm nay, bọn họ vẫn là bạn tốt -- có thể là bạn tốt cùng lăn lộn trên giường, có thể là bạn tốt cùng nhau tâm sự, vị trí của anh trong lòng cô càng lúc càng lớn, hầu như là chiếm giữ hết tất cả tâm trí cô.
Cô nghĩ là cô đã yêu anh, chẳng qua, cô chỉ dám thừa nhận với mình chứ không có dũng khí nói cho anh biết.
Có lẽ, tiếp tục sống chung như vậy cũng không tồi!
Đợi một ngày nào đó cô lấy hết dũng khí sẽ nói cho anh biết!
Dương Viện Nguyệt trong lòng đang rất đau, rất đau. . . .
Nhớ vừa rồi ở lại giúp Lô Tư Hiền làm thêm giờ, cô còn chu đáo mua bữa tối, muốn ăn tối cùng anh, trong tâm trí đều tràn ngập hình bóng của anh, kết quả là, hai người vừa ăn, cô vừa nói có một câu Đường Mật không đúng, khuôn mặt anh lập tức biến sắc, đem hộp cơm vừa ăn được vài miếng ném vào trong thùng rác, cũng dùng vẻ mặt lạnh lùng ý bảo cô trong vòng một phút lập tức rời khỏi tầm mắt của anh.
Sao cô lại bị khuất nhục như vậy? Sắc mặt trắng bệch, dưới đôi mắt sắc bén của anh, cô không thể nào động đậy, toàn thân cứng đờ.
“Sau này xin hãy nhớ kỹ, đừng để cho tôi nghe được bất kỳ câu nào nói xấu Đường Mật, nếu không, tôi sẽ báo lên quản lý để chuyển nơi làm việc.”
Trong lòng anh, toàn bộ đều là Đường Mật ——
Không công bằng, thật không công bằng!
Trái tim Dương Viện Nguyệt như vỡ tan thành từng mảnh, nhưng anh dường như không thấy, ánh mắt như sắp ăn thịt người, lạnh lùng đến cực điểm, Dương Viện Nguyệt cũng không còn tâm trí đâu mà tiếp tục ăn nữa, tùy tiện ném hộp cơm vào thùng rác, rồi lại giống như chó nhà có tang 0, cầm lên túi xách của mình, trong vòng một phút ngoan ngoãn rời khỏi
tầm mắt của Lô Tư Hiền.
Đi thang máy thẳng một mạch tới bãi đậu xe, sau khi ngồi yên ổn vào trong xe, cô mới dám bật khóc lên.
Tại sao? Tại sao anh không thể yêu cô?
Cô ở bên anh lâu như vậy, còn là trợ thủ đắc lực nhất của anh, trong công việc, anh từng nói cô là trợ lý tốt, lúc riêng tư, anh cũng từng khích lệ cô nên theo đuổi người trong lòng mình.
Mà người trong lòng cô, lại chính là anh!
Tại sao anh không thể đem một chút tình yêu dành cho Đường Mật chia cho cô? Nhìn cô lâu thêm một chút, nhìn ra khuyết điểm của Đường Mật nhiều hơn một chút?
Cô tức giận tại sao Đường Mật không làm gì mà lại có được một người đàn ông tốt như vậy?
Còn cô, dùng trăm phương ngàn kế để được ở bên cạnh anh, vậy mà đối với tình yêu của cô, anh vẫn không có cách nào đáp lại!
Tất cả đều là lỗi của Đường Mật!
Dương Viện Nguyệt cảm thấy tình yêu của mình gặp nhiều khổ nạn như vậy đều là do Đường Mật.
Cô rất hận Đường Mật, rất hận, rất hận!
Khởi động xe, chạy xe vào quốc lộ, giờ phút này, cô không muốn về nhà, chỉ muốn tìm một nơi nào đó để phát tiết.
Trong vô thức, cô lại lái xe tới gần phòng làm việc của Đường Mật, thăm dò tin tức của tình địch cũng là một chuyện phải thận trọng.
Bên trong căn phòng đều là một mảnh tối đen, chứng tỏ Đường Mật vẫn chưa về.
Trong lòng Dương Viện Nguyệt tràn ngập oán hận và tức giận, đứng chờ một lúc cũng khiến cô cảm thấy bực dọc.
Đã trễ thế này, Đường Mật còn có thể đi đâu chứ? Làm cô muốn tìm một người để mắng cũng không được!
Dương Viện Nguyệt không muốn đợi thêm nữa, chạy xe về phía trước, đèn xe vừa sáng lên, lại trông thấy Đường Mật cầm rất nhiều bản thảo thiết kế trong tay, đang chuẩn bị qua đường.
Thù mới hận cũ cùng lúc ùa tới, trong đầu Dương Viện Nguyệt chỉ có một ý niệm, chính là muốn trả thù Đường Mật!
“Đường Mật, nếu như trên đời này không có sự tồn tại của cô thì Lô Tư Hiền sẽ thuộc về tôi!”
Ý nghĩ kinh khủng này trong nháy mắt đã lấp đầy đầu Dương Viện Nguyệt.
Cô dùng sức đạp chân ga, chiếc xe hệt như một mũi tên, phóng về phía trước --
Đường Mật không hề phát hiện, lúc phát hiện thì đã không còn kịp, cô bị tông mạnh vào kính chắn gió rồi lại bị văng trở về mặt đất, lập tức ngất đi.
Dương Viện Nguyệt nhanh chóng đạp thắng, nhìn máu từ sau ót Đường Mật chảy xuống trán, cô sợ đến ngây người. Trời ơi! Mình đã làm cái gì vậy?
Cô hốt hoảng nhìn xung quanh, bởi vì trời tối lại âm u, xung quanh cũng không có ai.
Cô vòng xe qua thân thể của Đường Mật, muốn lái xe bỏ chạy.
Nhưng cô không biết Đường Mật còn sống hay đã chết, cô sợ mình sẽ phạm tội ngộ sát hoặc giết người không thành…
Không, cô không muốn ngồi tù! Cô không muốn bị phán tử hình hay chung thân!
Cô chỉ là vì một phút tức giận chứ không phải thật lòng muốn đẩy Đường Mật vào chỗ chết.
Cô hốt hoảng không biết nên làm thế nào, hai tay run rẩy, cánh môi run lên bần bật.
Đúng rồi, không thể để cho người khác phát hiện cô đụng người!
Cô quay đầu xe, lái đến bên cạnh Đường Mật, sau đó run rẩ