Nàng chính là như vậy, động bất động ở trước mặt hắn đang trở nên buồn bực, nhất phái hình dạng để nhìn người trước mặt chính là nàng không tốt.
"Không nói lời nào là thế nào?" Mạc Tĩnh Viễn buồn bực cực đỉnh, thật tại không biết làm sao xứng đáng với nàng? "Sẽ không vì ta mới nói vài câu, liền tức giận không để ý tới ta chứ?”
“Nô tì không dám!” Nhạc Nhạn ở trong lòng than thở, thiếu gia tính tình một khi phát tác, nàng cũng thật sự là bất khả thi. Thuận theo lời nói nói của hắn không được, muốn cùng hắn tranh cãi cũng không được, nàng đương nhiên chỉ có thể giữ im lặng rồi.
"Nô tỳ, lại tự xưng nô tỳ rồi." Này không phải rõ ràng là làm hắn bực mình sao? "Nếu không để ta mời Trình đại phu đến đây một chuyến, ngươi cùng hắn hai người nói chuyện đi.”
Trình đại phu nếu đến, khẳng định so với thiếu gia vừa rồi còn hung dữ hơn, này. . . . . .
Nàng bực dọc đứng tại chỗ, nghĩ đến phải thế nào để thiếu gia thu hồi lại lệnh này.
Thiếu gia một khi đã quyết định, cũng sẽ không nghe, không thấy người khác đắc ý, xem như lần này, nàng xong đời..
***
Nàng không nhịn được thở dài, lại nhìn bóng lưng hiên ngang phía xa, cho đến khi hình bóng ấy biến mất….
Thôi, điều đáng đến thì khó tránh, nhưng mà, dù sao như thế nhiều năm, nàng cũng học được thói quen, ai khiến mình thân thể chính là không bệnh tật, điều dưỡng như thế vài năm, cũng không biến thành, có nhảy tưng tưng cũng không thành vấn đề, vẫn khỏe mạnh, thật là nhờ chiêu bài của Trình đại phu.
Không quản được nhiều vậy, nàng phiền não cũng không thể thay đổi được người kia, cũng chỉ có thể bày ra hình dạng này.
Nàng lắc lắc đầu, lại nhìn theo phương hướng Mạc Tĩnh Viễn biến mất, mới xoay người hướng viện của Mạc Nguyên Thiến đi tới.
Sau đó khi có cơ hội nghe Thiên Hạm nói, ai ngờ thiếu gia lúc đó lại nghĩ đến muốn nàng đi "Nghỉ ngơi" , Trình đại phu một lúc nào khác sẽ đến.
Này hai người cùng liên thủ, nàng khẳng định lại có rất nhiều ngày bị nhốt ở Tĩnh Vũ hiên rồi, vẫn thừa dịp còn có thể trốn đi, đem vướng mắc trong lòng làm thành một chuyện. Nếu như có thể có lời nói, nàng thật muốn núp ở trong phòng tiểu thư cho đến khi tiểu thư xuất giá mới thôi!
Tiếng vang hỉ pháo rần rần cả Cẩm Tú thành, trên đường phố chủ yếu là nhân dân đến muốn xem náo nhiệt lấy đầy, chỉ vì muốn thấy Mạc phủ hoa kiệu.
Nhìn đội ngũ đưa dâu thong thả rời khỏi, Nhạc Nhạn trong lòng có chút ngũ vị tạp trần, trí óc xuất hiện tình cảnh lần đầu tiên nhìn thấy Mạc Nguyên Thiến cùng Hoài Hương……..
--------
"Ca ca, huynh ở đâu nha? Sư phụ nói nếu huynh không đi luyện công nữa, người sẽ muốn trục xuất huynh khỏi sư môn đó.”
Thanh âm gào thét mềm mại thanh thúy truyền vào trong tai Nhạc Nhạn, nàng tò mò hé mắt, nhìn thấy hai cô gái nhỏ tuổi cùng nàng không sai biệt lắm, tay dắt lấy nhau chạy vào bên trong Tĩnh Vũ hiên.
"Ca ca. . . . . ." Mạc Thiến thanh âm cực kì hưng phấn đột nhiên dừng lại, kỳ lạ phát hiện người ngồi trên ghế trước hành lang không phải là sư huynh của mình mà là một người con gái lạ mặt, "Ngươi là ai? Sao lại ở nơi này như vậy? Tĩnh Vũ hiên không phải là nơi có thể tùy tiên lui đến a..”
Nhạc Nhạn nhìn về phía nàng, không khỏi ngẩn ngơ, nàng thật là đẹp nha! Từng nghe có người nói đến tiên nữ, nàng thật tựa như vậy đi!
Mạc Nguyên Thiến tinh thần tràn đầy đến gần nàng, phát hiện nét mặt của nàng giống như là bị dọa lấy, tốt bụng thả chậm tốc độ nói chuyện, nhắc nhở nàng, "Ngươi là nha hoàn mới đến sao? Chỗ này là Tĩnh Vũ hiên của thiếu gia, người bình thường không thể lui tới. Bởi vì thiếu gia đáng ghét không thích người ta đi tới đi lui, nên ngươi đi ra đi! Không quan hệ, ngươi không phải sợ, ta sẽ không đi mật báo!”
Nhìn nàng hào khí vỗ ngực thành tiểu đại nhân hình dạng , Nhạc Nhạn rất tự nhiên lộ ra nụ cười khó gặp.
Nghe nàng vừa mới hô lấy"Ca ca" , nói vậy cô gái này chính là Mạc phủ duy nhất tiểu thư đi! Nhạc Nhạn nhìn chi tiết, quả nhiên nàng cùng Mạc Tĩnh Viễn nhìn tương đương giống, ngũ quan đều tốt, cẩn thận xinh đẹp, để không có người cho phép nhìn ngốc!
“Tiểu thư, nô tỳ là Nhạc Nhạn." Nàng nghĩ đến đầu tiên là thi hành lễ, lại đụng đến miệng vết thương trên người, kêu đau một tiếng rồi lại ngồi xuống.
"Nhạc Nhạn?" Mạc Nguyên Thiến cảm thấy giống như ở đâu nghe qua tên này, nhưng là trong lúc nhất thời không nhớ nổi, nhìn nàng hình dạng đau co lại “ Ngươi thế nào? Thân thể không thoải mái?”
"Tiểu thư. . . . . ." Hoài Hương thủy chung ở một bên không có lên tiếng bỗng lôi kéo tay áo của nàng, nhỏ giọng nhắc nhở nàng, "Nàng chính là người bị Phương đại nương đả thương, em nhớ rõ là cái tên này!”
"A! Đúng rồi!" Mạc Nguyên Thiến bừng tỉnh hiểu ra, cuối cùng nhớ đến mấy từ tại nơi nào nghe qua được, vội vàng vừa nhìn về phía Nhạc Nhạn trên ghế, "Ngươi còn may chứ? Ta nghe nói vết thương của cũng rất nặng! Có hay không còn đau đi? Ta đi tìm đại phu một chút?”
"Không cần, tiểu thư." Nhìn Mạc Nguyên Thiến nói xong liền muốn chạy đi, Nhạc Nhạn vội vàng lên tiếng ngăn cản, “Em chỉ là không cẩn thận đụng đến miệng vết thương thôi, vô sự, không cần gọi đại phu đâu.”
Nàng bị nhốt ở nơi này đã thật lâu, thật vất vả mới có thể xuống giường, nàng cũng không muốn lại bị thiếu gia cùng đại phu hai cái người liên thủ giải về trên giường tiếp tục “tĩnh dưỡng” đâu.
"Thật sao?" Mạc Nguyên Thiến mắt xinh đẹp chớp chớp, lên lên xuống xuống quan sát nàng một phen, giống như là sợ nàng giấu giếm cảm giác chân chính, thấy nàng liên tục mãnh liệt gật đầu không ngừng, mới đổi chủ đề…
"Vô sự là tốt rồi, lúc trước ca ca ta vì chuyện của ngươi, tính tình phát giận một trận thật to, đáng sợ đến tất cả mọi người cũng không dám nói chuyện !" Mạc Nguyên Thiến le lưỡi, nghĩ đến tính tình huynh trưởng của mình , vẫn cảm thấy không dám chọc giận.
Nàng ở trong lòng âm thầm thề, sau này nhất định phải coi chừng, đừng chọc ca ca tức giận, "Đó! Ngươi không biết sao? Cái Phương đại nương độc ác đó đã bị đại ca ta đuổi đi, vĩnh viễn không được trở về a!”
Ngày đó, nàng liền kéo lấy Hoài Hương núp ở bên ngoài nghe, nhìn lén, ca ca rất ít tức giận như vậy, hơn nữa vẫn vì một nha hoàn, hắn bình thường cơ hồ chỉ đợi những khi không có ở Tĩnh Vũ hiên, chuyện gì cũng không quản lấy! Kết quả không chỉ có đại tổng quản sắc mặt trắng bệch, đến cha mẹ cũng xém bị lửa giận liên lụy, thật là rất thú vị.
"Tiểu thư. . . . . ." Hoài Hương núp ở phía sau Mạc Nguyên Thiến lại kéo kéo nàng “Sư phụ người còn đang đợi chúng ta trở về.”
"Đó! Ta lại quên." Mạc Nguyên Thiến hì hì cười một tiếng, lại tuyệt không khẩn trương, quay đầu lại hỏi “Nhạc Nhạn, ca ca ta đâu?”
“Thiếu gia……xuất môn rồi!”
"Phải không?" Mạc Nguyên Thiến mắt mọng nước khẽ dịch chuyển, đối với vị tỷ tỷ đại hồng trước mặt, nàng rất có hảo cảm, "Đúng , ta tên là Mạc Nguyên Thiến, nàng là Hoài Hương.”
Mạc Nguyên Thiến kéo Hoài Hương đang sợ hãi ở phía sau lên trước, tùy tính giới thiệu “Ta luyện công, đi trước, ngươi đi tìm người chơi đi.”
Ca ca đáng buồn bực chết rồi, Nhạc Nhạn đáng thương bị nhốt ở này hơn một tháng, nhất định rất