màu đen, cả người nằm ở ghế gỗ ngoài hành lang dài, một bên là sân, một bên là phòng khách, gió đêm mang đến hơi thở trong núi, anh hít thở thật sâu, đầy thanh tĩnh trong lòng, lại tựa hồ có cái gì thiếu thiếu? Rốt cục đã trở lại nhà cũ, anh đã có chút mờ mịt tự nhiên.
Lắc lắc đầu, anh đứng lên đi hướng bàn ăn, khẩu vị thức ăn quen thuộc, khi thì hòa tan khi thì làm cho anh nhớ sâu sắc quê nhà.
Lúc Hạ Vũ Tuyên ăn cơm tối, La Phù trước hết thay anh đi trải giường chiếu, giặt quần áo, quét dọn, quả nhiên giống bà mẹ. Cô nói bản thân mình chuyên tâm làm việc đi, không nên cứ nghĩ đông rồi nghĩ tây, đó là chuyện không hề có ý nghĩa.
“Nếu không có việc khác, tôi đi về trước.”
Ngồi ở bên cạnh bàn anh không hé răng, cô nghĩ là anh ngầm đồng ý, liền lấy giỏ xách phải rời khỏi.
Chờ cô xoay người, anh mới mở miệng “Ngày mai, mua mấy bồn hoa lài đến đây, để ở ngoài hành lang “
“Gì? “ cô lại sửng sốt sau đó tiện đà gật đầu “Được.”
“Còn có, lúc đến gọi tôi dậy, không được vào phòng.”
“Được.”
Cho dù đầu óc cô có vấn đề, cũng không dám đề suất, trong mắt anh có sự mãnh liệt, bất luận kẻ nào đều có thể biết, ít nhất làm sai, đều là sự trừng phạt thích đáng.
Sau đó, chiếc xe nhỏ chuyển động, La Phù lái đi, mà Hạ Vũ Tuyên nằm ở hành lang dài, yên lặng nghe thanh âm xe đi xa. Anh suy nghĩ, anh biết thiếu thốn cái gì, anh cần mấy bồn hoa lài, nhất định chỉ là chuyện đơn giản như vậy, không có gì khác.
Chương 3
Bình an vô sự qua hai ngày, La Phù cuối cùng có điểm nở mặt mày, lập tức đến báo cáo với Hạ Vũ Tuyên “ Hạ tiến sĩ, tôi đã tìm được mộ phần của bà ngoại và ông ngoại của ngài rồi.”
Trong phòng nghiên cứu, đôi mắt đang nhìn văn kiện cùng dụng cụ, Hạ Vũ Tuyên vùi đầu trong đó, căn bản không phát hiện La Phù đi vào, đến khi thanh âm của cô đã cắt đi trầm tĩnh.
Tin tức này hẳn là khiến cho anh không thể vẫn như cũ, tâm hồn của anh như đang nhấc lên những ngọn song, một vòng một vòng, vô hạn mở rộng.
Sau sự im lặng, anh mới đứng lên, cúi đầu mở miệng: “Ở đâu ?”
Nghe thanh âm anh kìm nén, nhìn ánh mắt anh cô đơn, bỗng nhiên cô cũng cảm thấy ngực đau, giống nhau có người làm cô đau lòng, làm sao bây giờ có chút gì đó nên nén lại nhưng tựa hồ muốn nén hay lấy về cũng không có trở về.
“Ngay phía sau núi, sẽ không xa.”
“Hảo, lúc nghỉ ngơi giữa trưa cô dẫn tôi đi qua đó, còn có chuẩn bị một bó hoa, lấy hoa thiên điểu.”
“Được.” chuyện đó hẳn là ông ngoại hay bà ngoại anh thích hoa đi? Dưới đất nguyện là tình vợ chồng, trên trời nguyện là chim liền cánh, chính là như vậy sẽ không sai!
Cô không hỏi nhiều, anh cũng không nhiều lời, chính là yên lặng nhìn phía ngoài cửa sổ. Rất là u tĩnh, trời không xanh thẳm, hết thảy là như thế bình an, nhưng mà nội tâm anh mãnh liệt gào thét, là ánh mặt trời không thể xuyên thấu. Chỉ có gió vần vũ, chỉ có chính anh hiểu được, giờ phút này là dư âm đó mạnh mẽ như thế nào.
Không biết vì sao, cô rất muốn tiến lên, ôm anh một cái, nhưng cô vẫn là điều khiển bản thân nhẫn lại, nói với mình là chỉ nhất thời đồng tình, không cần là đối tượng sai lầm, Hạ Vũ Tuyên là người trên toàn thế giới không cần tình người.
Chậm một chút, hai người lái xe đi vào sau núi, đi vào một cái đường nhỏ, không bao lâu liền phát hiện một nghĩa trang công cộng, thoạt nhìn có chút lịch sử đã lâu, nhưng duy trì như chỉnh tề lịch sự tao nhã, không đến nỗi núi hoang cỏ dại sinh sôi.
“Chính là mộ này.” La Phù đi đầu, đi đến một tòa nho nhỏ, chớp mắt thấy phần mộ, theo kia mơ hồ chữ viết vẫn nhìn ra được khắc chữ-- Hạ Khải Nhân, Hạ Anh Tử, sinh vì chim liền cánh, tử vì tình vợ chồng”
Khóe mắt La Phù chút nóng, kiên định cỡ nào chân thành tha thiết tình yêu!
Theo tin tức cô biết được, Tiên sinh Hạ Khải Nhân là người Đài Loan, Hạ Anh Tử nữ sĩ là người Nhật Bản, vốn tên là Quán Dã Anh Tử, đã theo họ chồng sửa lại Hạ Anh Tử, lúc trước hai người kết hôn tạo nên một trận mưa gió, nhưng mà hiện tại xem ra, mưa gió đều qua, bọn họ đã được đến vĩnh viễn có một kết cục.
Hạ Vũ Tuyên đi đến trước mộ, buông hoa xuống, ánh mắt anh thật sầu não, môi hé mở là lại không có nói gì.
Từ nhỏ anh bị cha mẹ vứt bỏ như loại kém phẩm, bởi vì từ nhỏ anh là đứa trẻ ngốc, không bằng bọn họ mong muốn một anh tài cao ngút như vậy, khoa học gia không thể dễ dàng tha thứ cho thử nghiệm của mình bị thất bại, cho dù đó là con của mình.
Bọn họ không nghĩ sẽ nhìn nhận anh, lúc nào cũng nhắc nhở bọn họ sinh ra một đứa vô dụng, phế vật. Cho nên đưa anh lưu đày đến lão gia ở Hoa Liên.
May mắn là, ông ngoại và bà ngoại, không những giữ mà còn tiếp nhận anh, không bắt ép anh học bài, không buộc anh cùng đứa trẻ khác chơi cùng, cho anh không gian tự nhiên ở trời đất này tìm được sự yên tĩnh, có lẽ bởi vậy mà trí tuệ anh càng ngày càng phát triển, ngày xuất ngoại đột nhiên lại tăng mạnh, trở thành thiên tài mọi người hâm mộ.
Năm đó, vụ tai nạn xe tới rất đột ngột, anh còn không biết cái gì gọi là chết. Thậm chí còn không kịp chảy nước mắt. Ngay ngày hôm sau, anh đã bị cha mẹ mang đi rời bỏ nơi này, không thể tham dự tang lễ ông ngoại và bà ngoại, càng không thể dâng hương, tặng hoa cho họ.
Thời gian mười bốn năm giống như chưa từng có, anh lại biến thành đứa trẻ con, tình cảm nuôi dưỡng kia bị cắt đứt, không thể biểu đạt được tang thương đau lòng, nhưng giờ phút này hoàn toàn hướng vào người anh, bi thương song triều rất mãnh liệt, nháy mắt anh đã bị nhấn chìm, không biết đang ở nơi nào.
La Phù nghĩ rằng mình hẳn là nên tránh ra, đây là thời khắc riêng tư, anh cũng đang dùng trí nhớ và người dưới kia nói chuyện, không phải ngôn ngữ có thể nói hết, chỉ có thể để tâm linh hòa hợp.
Nhưng mà cô không đi ra, không biết có thế lực nào đó giữ cô lại, khiến cô đứng ở một bên yên lặng, chăm chú nhìn bức họa đang trước mặt này.
Thật lâu sau, Hạ Vũ Tuyên mới chậm rãi đứng lên, cả người bỗng nhiên nghiêng ngả một chút, có thể là do huyết áp thấp, cũng có thể quá kích động trong lòng, khiến anh ngay cả khí lực đều không có.
Cô không nghĩ ngợi, liền tiến lên, giữ cánh tay anh, cho anh tựa vào bên vai mình, cho dù anh so với cao hơn cô rất nhiều, nhưng vào giây phút này cô tin tưởng anh cần cô.
Hạ Vũ Tuyên vẫn chưa cự tuyệt chuyện cô tiến đến gần, trái lại anh giống người bệnh suy yếu, cô là chỗ dựa duy nhất, hai người có điểm khó khăn vì cô phải giữ người to lớn tiêu sái này.
“ Ngài có khỏe không?” Cô lấy ra khăn tay, nhẹ nhàng lau mồ hôi lạnh trên trán anh, xem sắc mặt tái nhợt, giống lúc người ta té xỉu.
Anh nhắm hai mắt, tiếp tục hít sâu, cảm giác được tay nhỏ bẻ cô đụng vào, vốn là anh không cho ai đụng vào anh, lúc này lại vô lực cũng ko muốn tránh đi.
Sau đó, anh khôi phục tinh thần, mở mắt tựa sương mù, nhìn thái độ cô quan tâm, ngửi được mùi hoa lài phát ra – nháy mắt giới tuyến phòng hộ bị hòa tan, anh đã quên chính mình là chán ghét người đến gần.
“Choáng váng đầu sao? Em giúp ngài mát xa một chút được không?”
Nhìn anh im lặng không nói lời nào, cô hiểu như ngầm đồng ý, cố lấy dũng khí, hai tay theo cái trán của anh, cổ đến bả vai, nhẹ nhàng chậm chạp ấn ấn, làm cho anh trầm tĩnh lại.
Nhớ rõ trước đây, nhóm nữ tu sĩ chính là như vậy trấn an cô, lúc cô nằm thấy ác mộng, có thể bình tĩnh trở lại, không biết đối với anh có tác dụng không?