Âu Dương Y Phàm mở cửa phòng ra, bên trong nhàn nhạt mùi sơn mới.
Trang hoàng giản dị mà thư thái, rất phù hợp thẩm mỹ của cô.
Cô đi vào phòng khách, cửa sổ sát đất tràn ngập ánh sáng chiếu vào tầm mắt, hai chiếc ghế mây dựa vào phía trước cửa sổ, ở giữa là cái bàn tròn nghệ thuật bằng sắt, trên bàn là hai tách cà phê bằng sứ.
“Anh làm thế nào biết em thích…”
“Có một buổi tối gọi điện thoại cho em trong lúc vô tình em có nói: ‘Nếu có thể lựa chọn, em thích nằm ở ghế mây bưng tách cà phê, từ cửa sổ sát mặt đất thưởng thức cảnh đêm trong thành phố và trò chuyện với nhau…”
“Cảm ơn anh!”
Tiểu Úc phát hiện mình càng ngày càng thích anh. Anh cẩn thận lại lãng mạn, luôn làm phụ nữ không thể kháng cự lại mị lực của anh.
Cô bước vào phòng ngủ, nằm lên chiếc giường mềm mại, thoải mái thư giãn gân cốt mệt mỏi một chút. “Thật là thoải mái a!”
Âu Dương Y Phàm dựa cửa nói: “Nếu em muốn ngủ ở đây anh cũng không phản đối… Nếu em để ý… thì phải ngủ ở phòng khác… bởi vì đây là phòng của anh.”
“Cái gì!” Cô sợ tới mức bật dậy, mới để ý trong phòng quả thật là có đồ đạc của anh.
“Anh sợ em không đủ sức trả tiền thuê phòng, nên anh tốt bụng thay em chia sẻ một chút.”
“Anh có thể tìm lý do nào hay hơn không?”
“Cũng được!” Anh suy nghĩ một chút, nói: “Cân nhắc đến việc tiện cho em giám sát cuộc sống về đêm của anh, anh quyết định ở đây, để em đỡ phải nghi thần nghi quỷ, lúc nào cũng phải khuya khoắt xông vào chỗ ở của anh.”
“Sẵn tiện anh giám sát cuộc sống về đêm của em luôn?”
“Em cũng có thể nghĩ anh lo lắng em ở nơi này một mình, sợ buổi tối em gặp sắc lang!”
“Gặp gỡ sắc lang so với cùng một cái sắc lang chung sống còn tốt hơn!”
“Anh dùng nhân cách cam đoan với em, anh tuyệt đối sẽ không chạm vào em!”
“Cho dù anh có nhân cách, em cũng không tin…… Huống chi anh vốn không có!”
Anh tức giận trừng mắt nhìn cô một lúc, rất nhanh lại ôn hòa tươi cười: “Nếu anh có ý gì với em, còn có thể đợi đến hôm nay? Nói thật, dáng người này của em, anh thật sự không dám tưởng tượng xa vời.”
“Anh cút đi!” Cô tiện tay đem chiếc dép lê ném qua, đáng tiếc anh tránh được.
Cô cầm lên chiếc còn lại, nghe thấy giọng anh ôn nhu như nước truyền đến: “Tiểu Úc, kỳ thật anh không muốn mỗi buổi tối nhớ em, chỉ có thể điện thoại nghe thấy giọng nói của em…
“…”
Dép lê trong tay rơi trên mặt đất.
Tong một giây, cô đã làm một quyết định ngu xuẩn nhất đời này, cùng một người đàn ông có tình sử phong lưu viết được thành một quyển sách ở chung một chỗ.
Aiz! Vì sao cô biết rõ anh là người nói mười câu hết chín câu là giả, vẫn cứ muốn nghe, vẫn tin tưởng không nghi ngờ, vui vẻ chịu đựng.
Phụ nữ a! Mãi mãi không kháng cự được lời ngon tiếng ngọt của đàn ông!
*******************************
Cô nam quả nữ ở chung một phòng — chương lãng mạn nhất, ngọt ngào nhất trong tiểu thuyết ngôn tình.
Tiểu Úc vì phương diện lãng mạn cố ý xem vài quyển tiểu thuyết ngôn tình, tổng kết một chút lưu ý trong truyện rồi viết ra giấy.
Cô quy định ra một nội quy, lớn tiếng nói với Âu Dương Y Phàm: “Thứ nhất, buổi tối uống rượu thì không được về nhà.”
Anh hỏi: “Tại sao?”
“Lỡ sau khi anh say rượu loạn tính thì làm sao bây giờ?”
“Vậy em không sợ anh ở bên ngoài say rượu loạn tính sao?”
Nói cũng đúng, cô lập tức cầm bút sửa chữa một chút: “Buổi tối uống rượu phải mau chóng về nhà.”
“Ừh, nhớ kỹ!”
Thứ hai, đi toi*let hay tắm phải khóa cửa.”
Anh tò mò quan sát cô: “Em không phải có thói quen rình coi đàn ông tắm rửa chứ?”
“Anh cứ mơ đi! Em là sợ trong lúc vô ý đi vào, thấy cái không nên thấy.”
“Vậy là em có phúc được thấy, từ nhỏ anh đã tập thể hình, dáng người tốt lắm.”
Đổi lại lần này là Tiểu Úc đánh giá anh, dáng người anh thon dài, áo sơ*mi bên ngoài làn da bóng loáng sáng bóng, cơ bắp trong quần áo cũng có vẻ thực căng đầy… Quần thường mặc ở trên người anh đặc biệt có form, phỏng chừng chân anh hẳn là rất thẳng…
Âu Dương Y Phàm cười xấu xa nháy mắt mấy cái. “Xem ra không chỉ có tắm rửa mới khóa cửa, ngủ cũng phải khóa cửa mới được.”
Cô thu hồi tầm mắt, ngượng ngùng lấy tay sờ sờ hai má nóng bỏng của mình.
“Thứ ba, không được quấy rối tình dục với em.”
“Có tiêu chuẩn nghiêm khắc không?”
Cô gắng sức suy nghĩ, quấy rối tình dục trên pháp luật định nghĩa là cái gì?
Hình như không thể tiếp xúc thân thể người khác phái, không thể dùng ngôn ngữ ám chỉ, khiêu khích…
Cô cắn bút trong tay, suy nghĩ một cách khổ sở.
Ai ngờ Âu Dương Y Phàm bỗng nhiên dùng sức kéo cánh tay cô, cô mất trọng tâm ngã xuống sô pha.
“Anh…” Anh lại thuận thế ôm eo cô nghiêng người, đem cô đặt ở dưới thân, thân thể rắn chắc cường tráng của anh hoàn toàn trấn áp thân thể mềm mại của cô…
“Anh muốn làm gì?”
“Em nói đi?” Đôi môi cực nóng của anh nuốt hết cánh môi của cô…
Lúc này đây anh hôn một chút cũng không ôn nhu, đôi môi bá đạo thậm chí ngang ngược ở môi cô trằn trọc cắn cắn, lưỡi mềm nhẵn đẩy ra hàm răng cô, ở trong miệng cô không kiêng nể mà khiêu khích, dao động…
Cô kìm lòng không được ôm cổ anh, để mặc anh ngang ngược, không cố kỵ mà đòi hỏi hương thơm của cô.
Được phản ứng của cô khích lệ, Âu Dương Y Phàm hôn càng ngày càng sâu, càng ngày càng triền miên…
Tay anh từ thắt lưng của cô dần dần hướng về phía trên, cuối cùng bao trùm ở khuôn ngực mềm mại của cô
Cô muốn nói không nên, nhưng đang dây dưa gắn bó chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ vụn vặt. Thân thể cô bắt đầu nóng như lửa, cánh tay ôm cổ anh không tự giác buộc chặt, thân thể gắt gao dựa sát vào anh, lưỡi đáp lại nụ hôn nồng nhiệt của anh…
Hôn hôn, môi của anh di chuyển dần xuống dưới, hôn qua cằm, qua chiếc cổ trắng nõn nhẵn nhụi của cô, rồi theo cổ áo rộng mở của cô mà lướt xuống phía dưới…
Lưỡi liếm láp, đầu ngón tay vuốt nhẹ, lại thêm thân thể dây dưa lại gắng gượng. Dù chưa thử qua mây mưa cô cũng nhịn không được toàn thân lửa nóng, hai tay ở tấm lưng dày rộng của anh nhẹ nhàng vuốt ve…
Hôn đến cả hai người đều sắp đánh mất lý trí, Âu Dương Y Phàm buông cô ra, cười hỏi: “Như vậy có tính là quấy nhiễu tình dục không?”
Cô đỏ mặt, rụt rè lắc đầu.
“Úc! Anh hiểu rồi!” Anh gật gật đầu: “Còn quy định khác không?”
Nhẹ nhàng lắc đầu, mặt cô vùi ở ngực anh nghe tiếng tim anh đập hỗn loạn.
Anh là vì cô mà tim đập hỗn loạn sao? Vậy có phải trái tim anh đã hoàn toàn thuộc về anh hay không?
Cô còn không dám xác định.
Những ngày sống chung này, bọn họ cùng nhau rất hòa hợp.
Ivan bố trí cô làm ở phòng tài vụ của công ty Lâm Quân Dật, chủ yếu phụ trách sắp xếp lại các mục của công ty. Bởi vì công ty quản lý nghiêm khắc, mỗi ngày cô phải đi làm rất sớm, tan ca cũng có chút trễ, nhưng dù mấy giờ cô tan ca, thì khi cô rời công ty, Ivan nhất định ở cửa công ty chờ cô.
Anh cũng không nói với cô mấy giờ anh đến, cũng không có hỏi qua mấy giờ cô tan ca. Câu đầu tiên anh nói mỗi lần nhìn thấy cô nhất định là: “Đêm nay em muốn ăn gì?”