i hôn của anh làm cho mê hoặc, đợi đến lúc anh buông cô ra lần nữa, thì áo sơ mi đã rời khỏi người cô từ đời nào rồi, trên người anh cũng chỉ còn mỗi chiếc quần dài mà thôi.
Biết rằng không có khả năng ngăn cản được hành động của Mạnh Dục Thành, Thẩm Nhã Hinh chỉ đành lấy tay che hai mắt lại, không nhìn thì sẽ không mắc cỡ nữa rồi chứ, thân thể chưa bao giờ bị người ta thấy hết sẽ là như thế nào trong mắt anh đây, cô không dám nghĩ tiếp nữa.
Hành động trẻ con của cô khiến anh khẽ cười, Mạnh Dục Thành rất hiểu tâm lý con người, nếu không có sự hỗ trợ của thị giác, chỉ dùng thân thể để cảm nhận thì thân thể sẽ nhạy cảm hơn bình thường gấp nhiều lần, anh cố ý sáp lại gần cổ cô, dùng hơi thở nóng rực của mình phà vào làn da non mịn của cô.
Quả nhiên, Thẩm Nhã Hinh khẽ rùng mình rên lên: “Á….”. Cô bị tiếng kêu yêu kiều của bản thân dọa phải, sau đó lập tức cắn chặt môi dưới, cô sợ mình lại phát ra cái tiếng rên kỳ lạ đó nữa.
Tiếc rằng Mạnh Dục Thành đâu dễ gì cho cô được như ý, bàn tay to lớn nóng hổi phủ lên ngực cô, tà ác dùng đầu ngón tay trêu chọc đỉnh núi của cô, ngực của cô thật đẹp, đầy đặn, mịn màng như ngọc, còn phảng phất một mùi vị của riêng cô nữa.
Thẩm Nhã Hinh không kìm chế được bật ra tiếng thở dốc liên tục, cô hoàn toàn không thể đoán được hành động tiếp theo của anh là gì, chỉ có thể cảm nhận được ngón tay thô ráp đang kẹp chặt lấy đỉnh nhọn của cô mà trêu đùa.
“Đừng.” Cô không nhịn được mở to mắt ra thì gặp ngay ánh mắt sâu thẳm của anh.
Anh vẫn đang nhẫn nhịn, rõ ràng hành động của anh đã không kiêng nể gì rồi, thế mà cô vẫn cảm nhận được anh đang kiềm chế bản thân, anh sẽ dùng dục vọng của anh đốt cháy cô, còn cô sẽ không có đường mà chạy trốn, sự lĩnh ngộ này khiến cô khẽ co rụt người lại, cô không biết mình sẽ bị anh dẫn đến nơi nào mất.
“Em sẽ thích đấy.” Mạnh Dục Thành hiểu được sự run sợ của cô, anh hôn lên cổ cô, để lại một đóa hoa đỏ thắm trên làn da mềm mại như trẻ con của cô, sau đó ngậm lấy đỉnh nhọn của cô dưới giọng rên khe khẽ của cô, không cho cô có cơ hội chạy thoát, anh dùng môi lưỡi của mình yêu thương đỉnh núi của cô, liếm láp, kéo qua kéo lại, thậm chí còn khẽ cắn nhẹ nó.
“Thật tuyệt quá mà.” Anh khẽ tán thưởng và nhìn nụ hoa mền mại dần dần trở nên đứng thẳng lên thành hạt trân trâu màu hồng phấn tuyệt đẹp.
Thẩm Nhã Hinh mắc cỡ muốn chết, cô không phải không biết gì hết về tình dục, nhưng chô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mình trần truồng như thế cho người khác thưởng thức, rất muốn anh dừng lại đừng làm nữa, nhưng cảm giác lạ lẫm cứ dâng trào trong cơ thể cô, khiến cô không kềm được bản thân mà ngâm nga ra những tiếng rên ngọt ngào lọt vào tai anh.
Mạnh Dục Thành say mê nhìn cô, cô nhất định không biết dáng vẻ động tình của mình dễ thương cỡ nào đâu, anh cúi đầu ngậm lấy môi cô, bàn tay to thuận theo làn da mềm mại ở eo trượt xuống phía dưới, vuốt ve cái mông đầy đặn, rồi lại lướt qua chiếc bụng dưới bằng phẳng, đi xuống nơi giữa hai chân cô.
Cảm giác nơi đầu ngón tay khiến khóe mắt Mạnh Dục Thành khẽ lóe, “Ướt rồi sao.” Anh cố ý đưa ngón tay toàn mật dịch đến trước mắt cô.
“Nào, nào có chứ!” Cô cứng miệng phản bác, rồi lại ngâm thành tiếng dưới hành động khác của ngón tay anh: “A….” Ngón tay thon dài trêu đùa cánh hoa ẩm ướt của cô, tìm kiếm nơi nhạy cảm nhất của cô, tầm mắt anh khóa chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, không bỏ sót một vẻ mặt nào của cô cả.
Thẩm Nhã Hinh không nhịn được muốn khép chặt chân lại, nhưng đôi chân thon dài trắng nõn lại bị anh dùng sức tách ra để anh dễ ‘làm việc’ hơn.
Khoái cảm mãnh liệt khiến Thẩm Nhã Hinh ngâm ra tiếng, loại cảm giác chưa từng có này khiến cô cảm thấy hơi sợ, cô không thể không bám vào Mạnh Dục Thành, nức nở cầu xin sự thương tiếc của anh.
“Đừng mà… xin anh đó….” Cô không biết nên kêu anh dừng lại hay cho cô nhiều hơn, ngón tay của anh vẫn cứ ngoan cố không ngừng trêu chọc hạt trân châu nhỏ của cô, khơi dậy dục vọng của cô.
“Đừng sợ, bảo bối, anh ở đây.” Mạnh Dục Thành dỗ dành cô, đem cho cô những cảm giác tê dại rung động lòng người, cướp đi toàn bộ năng lực suy nghĩ của cô.
Dục vọng càng lúc càng dâng trào, như những giọt nước không ngừng trào vào bụng dưới, không thể giải thoát được dục vọng, cô chỉ có thể không ngừng vặn vẹo, không ngừng run rẩy dưới thân anh, khát vọng anh cho cô nhiều hơn.
Khoái cảm mãnh liệt khiến Thẩm Nhã Hinh ngâm ra tiếng, loại cảm giác chưa từng có này khiến cô cảm thấy hơi sợ, cô không thể không bám vào Mạnh Dục Thành, nức nở cầu xin sự thương tiếc của anh.
“Đừng mà… xin anh đó….” Cô không biết nên kêu anh dừng lại hay cho cô nhiều hơn, ngón tay của anh vẫn cứ ngoan cố không ngừng trêu chọc hạt trân châu nhỏ của cô, khơi dậy dục vọng của cô.
“Đừng sợ, bảo bối, anh ở đây.” Mạnh Dục Thành dỗ dành cô, đem cho cô những cảm giác tê dại rung động lòng người, cướp đi toàn bộ năng lực suy nghĩ của cô.
Dục vọng càng lúc càng dâng trào, như những giọt nước không ngừng trào vào bụng dưới, không thể giải thoát được dục vọng, cô chỉ có thể không ngừng vặn vẹo, không ngừng run rẩy dưới thân anh, khát vọng anh cho cô nhiều hơn.
“Thật khó chịu…” Nước mắt ủi khuất tuông rơi, ngón tay anh lúc nào cũng canh ngay lúc cô sắp lên đỉnh mà rời khỏi, khiến cho cô có cảm giác như bị treo giữa không trung, không lên xuống, khó chịu đến nỗi muốn khóc thành tiếng, Thẩm Nhã Hinh không hiểu anh muốn làm gì, nhịn hết lần đến lần khác, cuối cùng cô chỉ có thế bám chặt cánh tay anh, khó chịu cầu xin anh.
Thân thể Mạnh Dục Thành bỗng nhiên căng thẳng, cô chưa từng lộ ra vẻ mặt yêu kiều phong tình như thế, đây là cô gái mà anh độc chiếm, cô chỉ thuộc về mình anh, chỉ của riêng anh.
“Bảo bối của anh…” Anh hận không thể xông vào bên trong cô ngay lập tức để mà hưởng thụ cảm giác mềm mại của cô, nhưng đây là đêm đầu tiên của cô, anh không thể lỗ mãng như thế.
Ngón tay anh nhẹ nhàng tách cách hoa của cô ra, ngón tay giữ khẽ nhấn vào hoa huyệt đang đóng cửa kín mít, ngón tay cái thì vẫn tiếp tục trêu đùa hạt đậu nhạy cảm của cô, cô thật nhỏ, huyệt đạo kít khao bao chặt ngón tay của anh, anh khẽ đưa tay ra vào qua lại, giúp cô thích ứng dần.
“Đừng…” Nơi tư mật bỗng nhiên truyền đến cảm giác kỳ lạ khiến Thẩm Nhã Hinh cứng người, ngón tay thô to cứ từng chút từng chút một tiến vào, tuy là không đau, nhưng cảm giác rất kỳ quái.
Mạnh Dục Thành tạm dừng lại hành động của ngón giữa, khẽ vuốt ve viên trân châu nhỏ của cô, đợi đến khi Thẩm Nhã Hinh lại lần nữa rơi vào bể tình dục, lắc mông nghênh hợp anh, anh mới lại lần nữa thử tiến vào.
Cảm giác căng trướng quá lạ lẫm, cô theo bản năng thít chặt, đổi lại lời an ủi thở không ra hơi của Mạnh Dục Thành: “Ngoan, đừng nhúc nhích tùm lum, anh không muốn làm em đau.” Thẩm Nhã Hinh mở to mắt nhìn anh, trên trán anh toàn mồ hôi hột do nhẫn nhịn mà ra, anh đang nhẫn nại chờ đợi sự sẵn sàng của cô, người đàn ông này nhân lúc cô đang mơ màng mà chiếm lấy trái tim cô một cách báo đạo, lại ngang ngược mà đoạt lấy cô, nhưng lại vào thời khắc quan trọng nhất để ý để cảm thụ của cô, không tùy ý mà giải tỏa dục vọng của bản thân, cô cảm thấy thật ngọt ngào.
Cô xấu hổ ôm chặt lấy cổ anh, đem khuôn mặt nóng hổi dán vào lỗ tai anh, khẽ nói: “Anh… anh nhẹ chút là được.” Còn việc anh có hiểu được ý của cô hay khôn