- Không học bài nữa sao?- Con Yến nhìn tôi, tôi lắc đầu. Đầu óc đau nhức thế này thì học hành gì nữa.
- Ừ… Ngủ đi, nhìn mày như xác ướp vậy đó. Nhan sắc xuống dốc không phanh thì ngồi đó ngóng dài mõm cũng không có 1 tên điên như tên Tuấn đâu!
Tôi nghe lời nó nhắm mắt lại ngủ, đem những muộn phiền chôn sâu vào giấc mơ.
- Minh Minh!
- Hả?
Tôi đang đứng giữa cánh đồng bồ công anh, nghe giọng nói quen thuộc của hắn thì quay đầu lại nhìn. Hắn đang mỉm cười nhìn tôi, bước chân vẫn tiến về phía tôi nhưng hắn đang dần dần tan biến vào ánh dương buổi sớm. Tôi hoảng hốt chạy thật nhanh về phía hắn nhưng vẫn không kịp níu giữ. Tôi giật mình thức giấc. Đồng hồ chỉ 12 giờ, tôi nhìn con Yến đang nằm cạnh mình thở dài, tôi vẫn không thể quên được chuyện hắn vừa nói. . .
*****
1 tuần trôi qua rất rất rất chậm chạp. Dạo này Sài Gòn hay mưa lắm, không có hắn đi cùng tôi cũng làm biếng ra đường mà ngồi trên phòng ngắm những giọt mưa bay bay. Thiện Nhân vừa đi đâu đó về, người ướt như chuột lột đi ngang phòng tôi.
- Ê, đi đâu mới về đó?
- Không có gì!- Ả chép miệng lắc đầu.
- Dạo này mày hay đi sớm về trễ lắm nha! Hẹn hò hay gì rồi?
- Nhảm!- Nó liếc tôi 1 cái rồi đi nhanh vào phòng tắm.
“Rengg… rengg…”
- A lô?
- Minh Minh!- Lại gọi tên tôi, hình như cái tên này rất quý 2 chữ Minh Minh thì phải. Tôi nở nụ cười:
- Đây!
- Anh về rồi, vừa đến nơi…
- Vậy nghỉ ngơi đi!
- Xuống mở cửa cho anh, anh đang ở dưới nhà em!
- Hả??? À à…
Tôi lật đật lấy cái ô rồi đi xuống mở cửa. Chiếc taxi đang đậu trước nhà. Dáng người rắn rỏi bước xuống xe, nhanh chóng nắm lấy cái ô. Tôi ngẩng đầu lên nhìn hắn, chỉ 1 tuần không gặp mà hắn đẹp trai gấp đôi thế này. Hắn kéo vai tôi vào lòng rồi đi vào nhà. Tôi còn ngỡ mình đến thăm nhà hắn chứ chẳng phải ngược lại. Hắn gấp ô, tôi mới biết mình đã vào hẳn nơi khô ráo. Tôi đưa mắt nhìn hắn, hắn nghiêng đầu nhìn tôi từ đầu tóc, quần áo, rồi 2 con mắt gấu trúc. Tôi bất giác quan sát lại mình, nhìn cũng hơi dị dị thật. Đầu bới thành củ tỏi, bộ quần áo mặt nhà rất giống mấy bà bầu. Hắn nhếch mép:
- Xem ra mấy ngày nay em sống… rất không tốt!
- Gì chứ? Em là đang sống rất tốt ấy!
- Nhan sắc Thúy Kiều của em đây sao? Nguyễn Du miêu tả quả thật không thể bằng thể xác thực, quả là khác xa lời của ông ta kể!
- Ý anh là sao?- Tôi chống nạnh mặt hầm hầm nhìn hắn. Dễ điên thiệt nha, sau 1 tuần xa cách, hắn vẫn đáng ghét thế sao?
- À, Thúy Kiều năm đó sử dụng camera 360 nên giờ nhìn ảnh thật anh không nhận ra!- Hắn nở nụ cười yêu nghiệt rồi đi thẳng lên cầu thang 1 cách tự nhiên cực kì. Cái tên này…
Ả Thiện Nhân vừa tắm xong đi ra, vẻ mặt rất chi là tức giận nhìn cái tên kia. Hắn và nó đứng lại trao đổi bằng ánh mắt rồi nó đùng đùng bỏ xuống nhà dưới. WTF??? Có chuyện gì thế??? Tôi vượt lên hỏi hắn:
- Chuyện gì…
- Em học bao nhiêu đây sao?- Hắn chặn trước câu hỏi của tôi, chỉ tay vào 1 đống vở trên giường.
- Ồ!
- Đừng học nữa, khi làm bài hãy chép bài của anh!- Hắn gạt mấy cuốn vở xuống đất rồi nằm lên chiếc giường màu hồng hồng của tôi.
- Anh tự nhiên quá nhỉ?
- Huh?- Hắn nhếch mép.
- Hử hử hử cái đầu boaaa anh!- Tôi vừa nhặt tập vừa chửi rủa trong bụng. Hắn nắm cái tay đang cầm vở của tôi, nhét vào cái gì đó. Sau khi bàn tay hắn mở ra, tôi mới thấy rõ thứ hắn vừa vào ngón áp út tay trái. Là 1 chiếc nhẫn trơn đơn giản, không cầu kì. Có hàng chữ nhạt được khắc tinh xảo:” I believe…” Tôi ngẩng đầu lên nhìn hắn, hắn giơ bàn tay cũng đeo chiếc nhẫn giống tôi lên. Sao hắn biết size nhẫn của tôi mà mua vừa khít nhỉ? Tôi vừa định hỏi thì hắn đã trả lời.
- Anh chỉ cần nhìn sơ qua là có thể đoán size nhẫn!
- Anh là thiên tài sao?- Tôi giật giật khóe môi.
- Anh ước lượng từ lúc ở Đà Lạt rồi! ( Ai không đọc kĩ chi tiết này thì quay lại chương 26 đi nhá!^^)
Tôi ngạc nhiên, hắn suy nghĩ đến chiếc nhẫn sớm vậy rồi ư? Chỉ mới quen nhau đã đeo nhẫn! Tuy nhiên, tôi cũng có chút cảm động không muốn cởi ra. Hắn kéo tôi ngồi vào lòng hắn, tay gỡ cột tóc ra để tóc xỏa dài xuống lưng, tay linh động vuốt ve nhè nhẹ. Hắn hình như rất thích mái tóc này thì phải. Tôi quay lại nhìn hắn, 2 ánh mắt vô tình chạm vào nhau. Mắt hắn thật đẹp, thật yên tĩnh làm tôi chỉ muốn ngắm nhìn mãi. Tôi chỉ mong những khoảnh khắc này không bao giờ tan biến. . .
Chương 30: Những tháng ngày êm đềm
Minh Minh còn mơ hồ tưởng tượng đến cảnh nó đứng thẳng 2 chân, có khi cao hơn cô. Minh Minh vui vẻ đặt tên con chó “đực” này là Thanh Tuấn!!!
…………………………………………………………………………………………….
- Anh còn nợ em thì phải!- Hắn nghiêng đầu nhìn tôi, khóe miệng vểnh lên tuyệt mĩ. Tôi thấy đầu óc mình mơ mơ hồ hồ, sao tôi có 1 tên bạn trai chẳng khác gì hồ ly tinh nhỉ? Cái này có được liệt vào loại sắc lang không ta? Thấy tôi không đáp, hắn dùng tay nâng khuôn mặt tôi lên. Lúc này tôi mới nhận thức được chuyện hắn sắp “đối đãi” với mình. Tôi đẩy hắn ra:
- Thiếu cái gì?
- Hôn!- Hắn nở nụ cười xảo trá kéo tôi lại gần. Tôi một mực đẩy ra, nện cho hắn 2 cái vào ngực.
- Không cần, cho luôn đấy!
- Muốn trả!
- Dẹp! Muốn xài dao hay kéo?- Tôi cầm cây kéo gần đó lên giơ trước mặt hắn. Hắn không đùa giỡn nữa mà nghiêm túc nhìn tôi:
- Anh đói!
- Liên quan gì đến em?
- Nhà em có gì ăn không?- Hắn nhướn 1 bên mày.
- Không có!
- Vậy ra ngoài ăn…- Hắn phủi phủi cái áo sơ mi đang mặc đứng dậy.
- Chờ em thay quần áo đã!- Tôi chọn nhanh 1 bộ trong tủ rồi chạy vào phòng tắm.
Lát sau, tôi và hắn cùng rời khỏi nhà. Hắn cầm chiếc ô che cho tôi. Lùn cũng có cái lợi nhỉ, tôi đi cùng hắn chả khác nào anh em nhưng ít ra không bị dính mưa. Tôi tình cờ liếc mắt về 1 quán coffee gần đó, Gia Linh đang dùng ánh mắt là lạ nhìn chúng tôi. Tôi cũng sớm đã quên chuyện con Yến luôn dặn dò tôi phải nhớ là “lòng dạ đàn bà” ghê gớm đến mức nào. Hắn nhìn theo hướng nhìn của tôi, chiếc ô bị hắn nghiêng 1 chút che khuất cô ấy. Vai tôi bị ướt 1 ít, hắn giơ tay kéo tôi nép sát vào người hắn. Tôi chẳng thấy ấm áp chút nào vì người hắn đang lạnh băng, tôi cứ ngỡ là mình đang ở trong ngăn đông của tủ lạnh. Hắn dùng ánh mắt sắc lạnh liếc về hướng Gia Linh, chuyện còn lại thì tôi không thể nhìn thấy. Tôi nhún vai, có lẽ hắn không thích cô gái này. Cái mạng tôi cũng suýt bị cô ấy hại chết còn gì?
Tôi và hắn quẹo vào 1 quán phở nhỏ, khói trắng bốc lên nghi ngút tạo vẻ ấm cúng. Tuy hắn là con ông cháu cha nhưng dường như rất thích ăn lề đường, thích đạp xe đạp (vẫn thích cưỡi mô tô nhất!), thích tản bộ cùng tôi. Điều này còn gì bằng nữa, dù hắn không phải là người hoàn hảo nhưng hắn đang cố tạo ra 1 tình yêu hoàn hảo cho cả tôi và hắn. Hắn ngẩng đầu lên nhìn tôi đang ngồi ngây ngốc nhìn hắn, hắn nhếch mép:
- Đẹp trai quá hả?
- Có sao?- Tôi cũng nhếch mép giống hắn, dạo này tôi bị “Thanh Tuấn hóa” hay sao ấy. Cái tên này…
- Ai cũng khen vậy!
- Ngoại trừ em!- Tôi tự hào vỗ ngực nhưng sự tự tin của tôi nhanh chóng bị dập tắt sau giọng nói châm chọc xen lẫn mỉa mai thích thú nối đoạn:
- Ngày đầu tiên gặp em, em chỉ lẳng lặng nuốt nước bọt nhìn