“Anh có bị thương không?” cô không hề cảnh cáo mình, ánh mắt toát ra lo lắng cùng cảm tạ.
“Cô thì sao?” Lăng Thiên Tước nhăn mày lại.
“Trừ hơi bị sặc ở ngoài, còn lại hoàn hảo.” Tiếu Phù nhẹ giọng mỉm cười, cổ họng phát ra hai tiếng ho nhẹ.
Mày hắn nhíu lại càng sâu “Cô xác định chỉ hơi bị sặc?”
“Anh vừa rồi xô cửa, nhất định bị thụ thương.” Cô không để ý tới chất vấn của hắn, chỉ để ý thân thể hắn.
“Tôi là đàn ông.” Lăng Thiên Tước hừ lạnh “Đụng vài cái vào cửa, không chết người được.”
Tiếu Phù lẳng lặng nhìn hắn, đột nhiên phát hiện hắn là một loại đàn ông cố chấp.
Đó là loại khí phách đàn ông thuần túy, đứng trước mặt hắn, cô không nhịn được buột miệng cười, đồng thời cảm thấy được bảo hộ ấm áp cùng hơi hơi uất ức.
Cô tức giận liếc hắn một cái, học giọng điệu vênh váo tự đắc của hắn mà hừ nhẹ “Tôi là phụ nữ, cổ họng không yếu ớt như anh tưởng.”
Nghe vậy Lăng Thiên Tước cười xuống, bộ dáng anh tuấn tiêu sái.
Ngay sau đó, cô bồi thêm một câu “Muốn nghe thử một chút tiếng thét chói tai của tôi sao?”
Nghe vậy hắn không khỏi sững sờ, tiếp đó lại đột nhiên cất tiếng cười to, tiếng cười mê người khác thường.
Tiếu Phù nhìn bộ dáng hắn cười to, ở đáy lòng len lén than thở, trải qua tối nay, cô đã không cách nào lừa gạt tình cảm của mình được nữa.
“Có thể giữ vững như vậy hay không?” Hắn đột nhiên dừng tiếng cười, tròng mắt đen nhìn chằm chằm cô.
“Cái gì?” Cô sửng sốt.
“Đừng đối xử với anh lạnh băng như vậy nữa.” Lăng Thiên Tước nhíu mày, giọng mang một tia khẩn cấp cùng khẩn cầu mở miệng yêu cầu.
“Đối với anh như hiện tại, được không?”
“Tôi không phải là lạnh băng.” cô nhỏ giọng biện giải cho mình.
Hắn nhướng lông mày lên.
“Tôi là thư ký chuyên nghiệp của ngài.”
“Em không chỉ là thư ký nữa, sau khi từ Mĩ trở về, anh không cách nào đối đãi với em như thư kí đơn thuần được nữa.” Hắn vươn tay, dịu dàng vuốt đi dơ bẩn trên má cô.
“Em hiểu rõ.” Cô cuối cùng cũng thừa nhận với hắn, cũng là thẳng thắn đối với chính mình.
“Để cho anh chăm sóc cho em cả đời, trở thành người thân của em ở Đài Loan.” Lăng Thiên Tước nhận thấy thái độ không kháng cự nữa của cô, lập tức nắm chặt cơ hội đưa ra cam kết.
“Em chủ ý là không tiếp nhận anh, nhưng trải qua tối nay, em quyết định cho chúng ta một cơ hội, nhưng mà em đã từng chịu tổn thương trong tình yêu, mà tình sử của anh quá huy hoàng, nếu như anh có thể làm cho em hoàn toàn tin tưởng anh, chúng ta sẽ ở cùng nhau.” Đây là giới hạn thấp nhất của cô.
“Em đồng ý?” Hai tay của hắn kích động nâng lên mặt của cô, cặp mắt vội vàng tìm kiếm đáp án khẳng định từ trong mắt cô.
“Anh trước phải thắng được sự tin tưởng của em, trước đây anh quá...” Cô không tiếp tục nói hết.
“Anh hiểu rõ.” Lăng Thiên Tước cuối cùng không cần cố kị cô làm khó, đưa ra đôi tay, đem lấy cô vững vàng ôm vào trong lòng, thì thầm vào bên tai cô “Em phải chuyên nhất, chỉ để anh ôm thôi, chỉ được để anh ôm thôi.”
Tiếu Phù ở trước ngực hắn lộ ra mỉm cười nhàn nhạt, không biết được có phải ảo giác của mình hay không, cô tự nhiên cảm giác rằng thân thể của hắn đang khẽ phát run?
Giờ làm việc, Tiếu Phù nhã nhặn từ chối đưa đón của hắn, kiên trì ngồi phương tiện giao thông công cộng, đến công ty, đi vào trong thang máy, vui vẻ chào hỏi các đồng nghiệp.
Sáng nay vận khí không tệ, gặp lại bạn tốt Tống Bạch Hạo ở bộ thư kí trước kia, hồi đó bộ thư kí hay cùng với tinh anh của bộ nghiệp vụ sau giờ làm việc đi ăn cơm, ca hát.
Nhưng kể từ khi thăng chức trở thành thư kí của Lăng Thiên Tước, cô ít khi theo chân bọn họ ra ngoài.
Hôm nay vô tình gặp gỡ ở thang máy, Tống Bạch Hạo hướng cô chứng thực xem ông chủ có đúng là muốn theo đuổi cô hay không, cô chần chờ một chút, gật đầu cười một cái, cho dù cô muốn phủ nhận, chỉ sợ không có ai tin tưởng, bởi vì Lăng Thiên Tước tự nhiên mỗi ngày đều đưa cô một đóa hoa, giống như lúc ban đầu cô nói với bà nội.
Để cho cô tương đối kinh ngạc chính là – thời điểm đó hắn nghe vào những lời này?
Tống Bạch Hạo lấy được thừa nhận của cô, lập tức nói muốn mời mọi người buổi tối cùng nhau ăn cơm, tựa như trước kia, cô suy nghĩ một chút, đồng ý cười.
Cô bây giờ cảm giác mình rất hạnh phúc, chỉ là một chuyện rất nhỏ, đồ rất nhỏ, cũng có thể làm cô dễ dàng bật cười.
Vừa ra khỏi thang máy, đã thấy bóng dáng cao lớn của Lăng Thiên Tước đứng trước bàn làm việc của cô, một tay cầm đóa hoa hồng, đang cười dài quay đầu nhìn cô.
“Buổi sáng tốt lành.” Hắn dẫn đầu chào hỏi.
Tiếu Phù cảm giác tim nhỡ một nhịp đập, đỏ mặt, từ từ hướng đi tới hắn, “Chào buổi sáng.”
“Chúc em hôm nay vui vẻ.” Hắn nâng lên hoa hồng.
Cô cười, đưa tay tiếp nhận hoa hồng.
Cô rất vui vẻ, tiếp tục như vậy nữa, sợ rằng phải lấy dây trói cô trên ghế, nếu không cô sẽ hưng phấn kích động mà bay lên, bay ra khỏi văn phòng, lại thoát khỏi cả cao ốc mà bay ra bên ngoài.
“Anh cũng thế.” Tiếu Phù từ trong bao da lấy ra một cái túi nhỏ, đưa cho hắn.
Lăng Thiên Tước khóe miệng không giấu được vui vẻ dương lên, đưa tay nhận lấy “Là cho anh sao?”
“Bánh bao thịt viên, em ăn bữa sáng, không biết anh đã ăn chưa, cho nên thuận tay chuẩn bị giúp anh một chút.” Cô nhìn hắn mỉm cười, hai má đỏ tươi.
Trước kia hắn chỉ có kích tình, do lửa nóng bên ngoài xâm nhập, thường thường sau khi kích tình rút đi, lòng chỉ càng thêm lạnh lẽo. Nhưng giờ hắn nhìn người phụ nữ kiều diễm xinh đẹp hơn đóa hồng trước mặt, túi giấy hơi ấm trong lòng bàn tay, ngực lại nóng đến phát bỏng, đó là một loại năng lượng từ bên trong, chỉ có cô mới mang đến cho hắn loại rung động này.
Ông trời, hắn muốn ôm chặt cô vào trong ngực, cự tuyệt quấy rầy của bất cứ kẻ nào, coi như thế giới này chỉ có hai bọn họ cùng tồn tại, đây là đủ rồi.
Có cô, hắn có toàn thế giới, đồng thời còn hoàn chỉnh chính mình.
“Anh yêu em.” Hắn đè nén rung động xuống ngực, bàn tay không cầm gì trìu mến xoa nhẹ gương mặt của cô, ngắm nhìn một cách thâm tình.
Bị con mắt đen kiều diễm của Lăng Thiên Tước chuyên chú nóng bỏng nhìn ,cô nóng bỏng hai gò má, Tiếu Phù tức giận liếc hắn một cái “Bởi vì em giúp anh chuẩn bị bữa sáng?”
Hắn buồn cười lắc đầu một cái “Bởi vì em.”
Nói xong hắn nhẹ nhàng vén tóc ở bên tai cô, run run hạ xuống một nụ hôn ở tai trái của cô, cảm giác cô không có kháng cự, hắn dời mắt trở về bên mặt cô, cúi đầu ngắm nhìn gò má đỏ ứng cùng hô hấp rối loạn của cô.
Hắn chậm rãi đến gần mặt cô, khoảng cách hai người thật gần, chăm chú nhìn vào nhau, hắn nghiêng mặt, nhẹ nhàng bao trùm lên môi của cô...
Trong mấy phút ngắn ngủi trống giữa công việc giao tiếp, Lăng Thiên Tước lấy ra ảnh cưới ngắm nhìn, lại nhìn túi giấy cô đưa, lộ ra mỉm cười.
Cô sao lại cho rằng hắn có thể chưa ăn sáng mà đã đi ra cửa?
Những việc vặt này từ trước đến giờ đều có chuyên gia giúp xử lý, hắn không phí tâm cho loại chuyện này, nhưng hắn không muốn nói rõ ra, để cho cô làm như vậy cũng tốt.
Nhớ tới buổi sáng cô vì mình mà chuẩn bị bữa sáng, lại ảo tưởng tới cuộc sống của hai